Đợi thái hậu đi rồi, Hướng Vấn Thiên lập tức nhìn xuống thiếu nữ đang nằm sấp trên giường, mỉa mai: "Ái Tử Lạp Hy, ngươi định đóng kịch đến bao giờ nữa hả?"
"Đóng kịch? Ta không hiểu hoàng thượng đang nói gì cả."
Quay ngoắt một cái nàng ta đã trở về thái độ lãnh đạm như cũ.
"Mới nãy còn thần thần thiếp thiếp mà sao bây giờ ngươi lật mặt nhanh vậy?"
"Vậy ta gọi thái hậu quay lại để người chứng kiến xưng hô của hoàng thượng đối với ta thế nào nhé?"
Uy hiếp trắng trợn!
"Ngươi không cần động tí lại lôi mẫu hậu vào đây.
Nữ nhân xảo quyệt!"
"Không xảo quyệt làm sao sống nổi ở đây? Hoàng thượng rảnh thì đi trông coi nữ nhân của mình đi."
Hướng Vấn Thiên nhướng mày: "Ý ngươi là sao?"
"Ta đoán thái hậu sẽ làm chút việc gì đó bên Vân phi."
Hắn thật không hiểu nổi hành động của Ái Tử Lạp Hy, cho dù nàng ta không thích, không muốn tranh giành hắn, thì hình như nàng ta cũng không cần đứng về phía Vũ Nhi như vậy.
"Sao ngươi phải nhắc nhở trẫm?"
"Bởi vì ta là một hoàng hậu xinh đẹp, hiền hậu, yêu chuộng hòa bình.
Hoàng thượng không cần thấy cảm động quá đâu, sau này bớt làm khó ta đi là được."
Nam chính: Chưa thấy người nào không biết xấu hổ.
tự khen bản thân như nàng ta.1
"Hừ… Trẫm vẫn chưa quên vụ ngươi vừa giăng bẫy trẫm đâu, ở đó mà cảm động.
Với lại, ngươi còn định nằm đó nói chuyện với trẫm đến bao giờ? Hạ màn được rồi đấy."
"Hoàng thượng, người ta thật sự mệt mỏi nha…"
Thật là mặt dày mà!
Nếu nàng ta đã muốn đóng kịch thì để hắn cho nàng đóng đến mệt luôn…
"Xem ra hoàng hậu thật sự bị 20 trượng kia đánh trọng thương rồi nhỉ?"
"Tất nhiên… hoàng thượng có tính đến vụ bồi thường cho ta không?"
"Nếu đã bị trọng thương đến không thể ngồi dậy nói chuyện với trẫm thì hoàng hậu nhớ phải ở trong cung tĩnh dưỡng cho tốt đấy." Gương mặt Hướng Vấn Thiên trở nên gian xảo.
"Nếu trẫm vô tình nhìn thấy hoàng hậu tung tăng tung tẩy ở đâu đó thì sẽ là tội khi quân, lừa dối thánh thượng.
Tội chết đấy!"
Hướng Vấn Thiên uy hiếp xong thì ung dung rời khỏi Khôn Ninh cung, hắn đã không thể thoải mái thì nàng ta cũng cảm nhận chút sự tù túng trong cung đi.
Haha…
Những ngày sau đó nam chính thường xuyên ghé thăm Khôn Ninh cung, mặc dù không ở quá lâu nhưng lần nào cũng đem theo rất nhiều thuốc bồi bổ, và khi ra về thì luôn có một tâm trạng thoải mái.
Thái giám tổng quản đi phía sau dường như cũng cảm nhận được tâm trạng hưng phấn của hoàng thượng hôm nay.
Trong bụng ông ta thầm nghĩ, xem ra hoàng hậu vẫn còn có thể lội ngược dòng.
"Hoàng thượng, đã lâu rồi người không qua đêm ở chỗ hoàng hậu, người có muốn…"
"Bây giờ mà ta ở lại chỗ đó có khi bị thích sát lúc nào không hay đấy.
Ha ha...!Đến chỗ Ngụy phi đi."
Hướng Vấn Thiên cong cong khóe môi, hắn đang rất vui vẻ khi nhìn thấy gương mặt muốn tức giận lại không thể tức giận của Ái Tử Lạp Hy.
Nghĩ như vậy hắn liền cảm thấy đỡ khó chịu hơn khi phải đến ngủ cùng mấy phi tử khác.
Trong lúc Hướng Vấn Thiên đi đến chỗ của Ngụy Phi Yên thì lại có một nữ nhân đang ngồi bên cửa sổ với gương mặt mong đợi.
"Vân phi nương nương, người nên đi ngủ thôi, thời gian nãy có lẽ hoàng thượng sẽ không đến cung chúng ta đâu."
Vân Mộng Vũ lặng nhìn ánh trăng cô độc đang treo trên bầu trời xa tít, nàng cười, nhưng lại là nụ cười vô không mấy vui vẻ: "Ta biết, ta không phải đang chờ hoàng thượng đến, mà là đang chờ nam nhân mình yêu."
Cung nữ nghe rõ, lại không thể hiểu lời nói ấy, chỉ biết lặng lẽ đứng đó nhìn bóng lưng chủ tử.
Người ta luôn nghĩ một Vân phi nhận được ân sủng sẽ vô cùng sung sướng và hạnh phúc.
Nhưng sự thật thì nàng chỉ có thể vui vẻ vào những khoảng thời gian rất ngắn ngủi, đó là lúc nàng được ở bên cạnh hoàng thượng, được nở nụ cười thật tâm từ tận đáy lòng.
Và sau đó nàng sẽ lại tiếp tục bị cô độc với những phi tần khác, cô độc trong tẩm cung này, cô độc với chính bản thân mình.
Vân Mộng Vũ biết hoàng thượng không thể đến đây vì còn bận rộn với những phi tần khác, nàng không trách hắn, cũng đã quen với việc này, nhưng mà…
Nếu trước đây hắn thường xuyên nửa đêm tới tìm nàng sau khi hoàn thành trách nhiệm ở một cung nào đó thì hiện tại… Hắn có phải dường như đang dần quên mất nàng?
Vân Mộng Vũ khẽ cụp mắt, ngăn trở dòng nước mắt đang muốn rơi xuống.
Nàng vào cung chỉ mang theo tình yêu của mình đối với Hướng Vấn Thiên mà không có thêm tham vọng gì.
Thứ nàng cần là một góc nhỏ trong trái tim hắn, nhưng nếu như… góc nhỏ ấy bị thay thế bởi một người khác thì nàng phải làm sao?
Rầm…
Cửa phòng ngủ của Vân Mộng Vũ đột nhiên bung ra, khi nàng vừa xoay người lại đã nhìn thấy Hướng Vấn Thiên đột nhiên xông tới ôm mình.
"Hoàng thượng… Có chuyện gì vậy?"
Cung nữ trông thấy tình cảnh này liền thức thời lui ra bên ngoài, đóng cửa lại.
Hướng Vấn Thiên có biểu hiện không bình thường chút nào, vừa đến đã lập tức hôn nàng ngấu nghiến, cánh tay cũng không thành thật mò vào trong, chẳng mấy chốc trên người nàng đã không còn mảnh vải.
Giọng nói cùng hơi thở nặng nề của Hướng Vấn Thiên vang lên: "Vũ Nhi, giúp trẫm."
Ở một hướng khác của hoàng cung, Thập Nhất lúc này đang ngồi thưởng trà, đứng phía sau cô là Nãi ma ma cùng cung nữ A Dĩ, vẻ mặt hai người có chút do dự, dường như muốn nói gì đó lại không dám.
"Có phải hai người đang tò mò rằng tại sao ta lại giúp hoàng thượng lên giường với một nữ nhân khác?"
"Đúng vậy ạ… lỡ hoàng thượng phát hiện chúng ta bỏ thuốc ngài ấy thì…"
"Yên tâm, sẽ có một người khác lãnh tội thay chúng ta."
Thập Nhất đã biết trước đêm nay Hướng Vấn Thiên sẽ đến chỗ của nữ chính giả, cũng biết nàng ta sẽ uống rượu với nam chính và sử dụng một hương thơm khiến đầu óc người khác mê muội.
Sau đó, nàng ta liền có thể lên giường với hoàng thượng như ý nguyện mà Hướng Vấn Thiên thì chỉ cho rằng bản thân bị mất tỉnh táo vì rượu.
Bây giờ Thập Nhất đã cố tình thay đổi điều đó bằng cách cho Hướng Vấn Thiên uống xuân dược khi hắn đến đây.
Thứ xuân dược này sẽ lập tức phát huy tác dụng khi người đó uống rượu, dù là chỉ một ngụm.
Hướng Vấn Thiên tất nhiên sẽ cho rằng Ngụy Phi Yên hạ thuốc mình, và chắc chắn với tính tình của hắn, nam chính sẽ không thèm động vào nàng ta mà chạy đến chỗ Vân Mộng Vũ để giải quyết.
Thập Nhất đã xóa bỏ cơ hội mang thai của Ngụy Phi Yên như theo cốt truyện và cả việc nàng ta lợi dụng cái thai để đổ tội cho nữ chính sau này nữa.
Cô đang làm rất tốt nhiệm vụ bảo vệ Vân Mộng Vũ của mình đấy.
Được rồi, Hướng Vấn Thiên lần này chắc chắn không thể rời khỏi giường của nữ chính đâu.
Cô có thể an toàn xuất cung rồi.
"Công chúa… người định đi đâu vậy?"
"Đi tìm tình nhân của ta."
"Hả?"
"Ý ta là ra ngoài gặp người của chúng ta.
Ta có việc phải bàn với bọn họ.
A Dĩ, ngươi phải đóng giả ta ngủ ở đây nên hôm nay ta sẽ đi một mình."
Đợi khi bóng dáng Thập Nhất đã đi ra bên ngoài, A Dĩ mới quay sang hỏi Nãi ma ma: "Hồi nãy hình như ta nghe thấy công chúa nói tình nhân gì đó, có phải ta nghe nhầm rồi không?"
Nãi ma ma nhíu mày, hồi nãy bà ta cũng nghe thấy hai từ đó rất rõ ràng.
Nhưng mà… không phải ý nghĩa như bọn họ nghĩ đâu phải không?
Thập Nhất đóng giả cung nữ an toàn vượt qua người theo dõi của Hướng Vấn Thiên, tiếp đó lại đi đến một gia phủ rộng lớn.
Đây là nơi ở của Lưu vương, em trai nam chính, cũng là một trong số những người thường xuyên đối địch với hắn.
Thập Nhất cho rằng người đàn ông của cô rất có thể sẽ là Lưu Vương ở thế giới này.
Mấy thế giới trước hắn vẫn luôn xuyên vào boss phản diện, nam phụ hoặc nhân vật có một phần tính cách giống hắn.
Nên sau khi nghiên cứu một vòng cốt truyện, Thập Nhất cảm thấy Lưu Vương này có vẻ hợp lý nhất.
Lúc cô tìm đến được phòng ngủ, nam nhân nằm trên giường vẫn đang say giấc.
Thập Nhất nhìn gương mặt Lưu Vương một hồi, cuối cùng tìm tới bàn tay hắn.
Trước giờ cô chỉ có thể nhận ra Hắn sau một khoảng thời gian tiếp xúc, nhưng bây giờ cô không có thời gian để làm như vậy nên nắm tay chính là cách nhanh và chuẩn xác nhất.
Ngay khi Thập Nhất nắm tay người nam nhân thì hắn ta cũng có chiều hướng tỉnh dậy.
Chưa đến một giây, cô đã lập tức buông tay ra, đồng thời bổ luôn một phát vào trán Lưu vương, khiến hắn ngất đi.
Thập Nhất khó chịu xoa xoa bàn tay vào y phục.
Thật xui xẻo...!Không phải Hắn!
Cô dứt khoát xoay người rời đi, đến địa điểm của ứng cử viên thứ hai.
Nơi Thập Nhất tìm đến là Hải Thượng Lâu, sau khi đưa cho chưởng quầy một nén bạc, cô bắt đầu hỏi thăm: "Ngô đại nhân ở phòng nào?"
Thập Nhất được người dẫn lên gian phòng ở lầu ba, chưa bước vào cô đã nghe thấy tiếng cười nói của mấy nam nhân bên trong.
Cạch…
Thập Nhất cứ thế mở cửa ra, đối diện với mấy cặp mặt bất ngờ nhìn tới.
"Xin thứ lỗi, tôi cần tìm người tên Ngô Lỗi."
Thập Nhất vừa nói xong thì một người nam nhân trong đám đã đứng dậy: "Tại hạ là Ngô Lỗi, không biết cô nương tìm ta có việc gì?"
Mặc kệ ánh nhìn xung quanh, Thập Nhất đi thẳng đến chỗ Ngô Lỗi.
"Xin thất lễ."
Cô vừa nói xong thì cũng lập tức nắm lấy tay hắn trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Nhưng mà rất nhanh Thập Nhất đã phát hiện người này cũng không phải.
Cô có chút thất vọng, chuẩn bị buông tay ra thì phát hiện thân thể Ngô Lỗi đột nhiên bay đi…
"Đổng Trác! Ngươi làm gì thế?"
Trong lúc mọi người túm tụm chỗ Ngô Lỗi để đỡ hắn dậy, Thập Nhất nhìn sang người nam nhân bên cạnh, cũng là hung thủ vừa đá bay Ngô Lỗi.
Người này...!
Có phải cô và hắn quá có duyên rồi không? Đây đã là lần gặp thứ ba của bọn họ.
Người nam nhân chậm rãi đứng lên, đối diện với Thập Nhất, ánh mắt vẫn luôn ghim chặt vào cô.
"Cô nương, ta đã tìm nàng rất lâu đấy."1
Rosy: Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ nhé.
Hôm nay tác bão nhẹ để nghỉ ngơi mấy ngày luôn.
hehe ????????????1.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...