Trở về La gia, Thập Nhất ghé phòng ông La trước để nói lời cảm ơn về chiếc nhẫn, thái độ của ông đối với cô vẫn rất bình thường.
"Con thích nó là được rồi.
Hôm nay con thi tốt chứ?"
"Vâng, tốt ạ."
Thái độ tự tin của con gái khác hẳn những lần trước đây khiến ông có chút bất ngờ.
"Ừm.
Vậy thì tốt.
Hãy nhớ là ta luôn ở phía sau khi con cần giúp đỡ."
"Vâng.
Cảm ơn ba."
Thật ra với khả năng của mình, ông La có thể dễ dàng để La Kỳ Kỳ được lên lớp như những bạn học khác.
Lý do nguyên chủ phải ở lại hai năm là do lúc nghe ba mình đề cập đến việc này, La Kỳ Kỳ cảm thấy rất tự ái, nên nhất quyết không cho ông ấy làm vậy.
"Kỳ Kỳ, con vẫn nhớ việc đi nghỉ dưỡng cùng Thiên Hạo phải không?"
"Vâng, con nhớ."
"Ừm.
Vậy thì tốt.
Thôi về nghỉ sớm đi.
Chắc con cũng mệt rồi."
"Con chào ba."
Rời khỏi phòng làm việc của ông La, Thập Nhất lập tức tìm đến chỗ Mạc Lâm.
Gõ cửa mấy lần không thấy hắn ra mở nên cô chỉ đành trở về phòng mình, ai ngờ vừa mở cửa ra cô đã trông thấy hắn lù lù ở bên trong.
Mạc Lâm đến phòng cô? Bất ngờ à nha!
"Chị về muộn, bây giờ đã là 21 giờ 5 phút rồi."
Mạc Lâm ngồi khoanh tay nhìn cô, bộ dạng vô cùng nghiêm túc.
"Tôi không về muộn, là do ghé phòng ba một chút nên mới lố năm phút."
"Hai người nói chuyện gì vậy?"
"Không có gì.
Ông ấy nhắc tôi về vụ đi nghỉ dưỡng với Giang Thiên Hạo thôi."
"Chị… có định đi chơi với Giang Thiên Hạo thật không?"
Thập Nhất tất nhiên không rảnh hơi mà đi chơi với nam chính.
Hơn nữa lần trước để Giang Thiên Hạo chịu thay thế Mạc Lâm làm phục vụ cô đã hứa sẽ giúp hắn có chuyến đi chơi cùng người đẹp Vu Tiểu Ân rồi.
Nhìn thấy đôi mắt thấp thỏm của Mạc Lâm, đột nhiên cô lại muốn trêu chọc hắn.
"Đi chứ! Dù sao cũng được đi chơi miễn phí mà."
"Miễn phí thì có gì hay? Nhà chúng ta đâu thiếu tiền."
"Cậu không thể cứ nói thẳng là không muốn tôi đi cùng người con trai khác à?"
"Đúng vậy!" Mạc Lâm đột nhiên thẳng thắn thừa nhận, "Tôi không thích chị đi với người khác, dù là Giang Thiên Hạo hay Vương Gia Hải.
Từ nay, chị chỉ được tập trung vào mình tôi thôi."
Trông thấy bộ dạng ghen tuông đáng yêu, Thập Nhất không nhịn được đưa tay xoa đầu hắn: "Rồi.
Không cần cậu nhắc tôi cũng chỉ tập trung mình cậu."
Mạc Lâm tránh khỏi cái xoa đầu của cô, hắn không thích mấy hành động khiến hắn trở nên thật trẻ con như vậy đâu.
"Tôi nói nghiêm túc."
"Ừm.
Tôi cũng đang nghiêm túc.
Phải rồi, để tôi lấy quà cho cậu."
Thập Nhất đang định lấy hộp nhẫn trong túi áo ra thì bị Mạc Lâm bắt lấy cánh tay.
Hắn nắm chặt tay cô, buộc cô đối diện với hắn.
"Hồi nãy không phải tôi còn nợ chị một câu trả lời sao? Những lời tôi nói với bác Trần khi đó chính là khẳng định việc tôi thích chị.
La Kỳ Kỳ, tôi thích chị.
Tôi muốn hẹn hò với chị."
Chàng trai thành khẩn nhìn Thập Nhất, trong đôi mắt ấy chỉ có duy nhất hình bóng của cô.
Mặc dù biết trước kết quả sẽ luôn như vậy nhưng nghe chính miệng Mạc Lâm thừa nhận tình cảm với mình, Thập Nhất vẫn có cảm xúc tươi mới, vui vẻ.
Cuối cùng thì mục tiêu tán đổ em trai của cô đã thành công mỹ mãn rồi.
"Sao chị không nói gì?" Mạc Lâm lo lắng hỏi khi không thấy cô gái phản ứng.
"Cậu muốn tôi nói gì?"
"Chị còn chưa trả lời có muốn hẹn hò với tôi không?"
"Chúng ta vốn dĩ đang hẹn hò rồi mà."
Mạc Lâm:!!! Đó toàn là chị ta tự nhận định như vậy thôi có được không?
Thôi bỏ đi, dù sao kết quả cũng như nhau.
Mặc dù vừa tỏ tình xong nhưng giữa hai người chả có chút ngại ngùng hay bối rối gì cả.
Không khí cũng không biến thành màu hồng ngọt ngào gì đó.
Có lẽ bởi vì bọn họ vốn dĩ đã quá thân thuộc với đối phương rồi.
"Kỳ Kỳ, từ bây giờ chị không được đi chơi với Giang Thiên Hạo đâu đấy."
Thập Nhất gật gật đầu.
"Cả Vương Gia Hải nữa."
Gật gật lần hai.
Biểu hiện ngoan ngoãn như vậy, Mạc Lâm liền không có gì để chê trách.
Một chiếc hộp đen đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Khi Mạc Lâm còn đang không hiểu gì thì ngón tay áp út đột nhiên lạnh lên.
Trên tay hắn lúc này là chiếc nhẫn ngọc vô cùng đẹp mắt, hắn lập tức bị cuốn hút bởi màu sắc đỏ chói của bông hoa trên nền đen kia.
Mạc Lâm ngây ngẩn nhìn chiếc nhẫn: "Cái này…"
"Quà của cậu đó.
Đẹp không?"
"Đây… là hòa bỉ ngạn phải không?"
"Ừm."
Mạc Lâm dở khóc dở cười: "Chị biết hoa này tượng trưng cho gì không?"
Trong đầu Thập Nhất đầy dấu hỏi chấm? Cô thường xuyên thấy sư phụ hái hoa này tặng cho sư công nên học theo, nào biết nó có ý nghĩa gì.
Nhìn vẻ mặt của cô, Mạc Lâm liền biết cô chẳng rõ về nó.
Hoa bỉ ngạn vốn tượng trưng cho sự chia ly, tuyệt vọng nên chẳng có ai lại đem tặng nó cho người yêu của mình như cô cả.
Không biết nghĩ đến việc gì mà Mạc Lâm có vẻ buồn buồn.
Hắn đột nhiên nghiêng đầu dựa vào vai cô: "Nhẫn rất đẹp, cảm ơn chị."
"Không cần cảm ơn.
Bây giờ cậu đã là người của tôi rồi." Thập Nhất rất tự nhiên vòng tay qua ôm eo hắn.
"Tại sao tôi lại thuộc sở hữu của chị được chứ? Buôn bán người là phạm pháp đấy."
"Không sao.
Cậu nhất định không nỡ báo cảnh sát đến bắt vợ tương lai của mình đâu."
Chỉ mới chính thức hẹn hò không được mấy phút mà cô gái này đã muốn làm vợ hắn luôn rồi.
Nhưng điều đó lại khiến hắn có cảm giác thật ngọt ngào.
Khóe môi Mạc Lâm hơi cong lên: "Chị đã tặng quà tôi rồi, thân là bạn trai có phải nên có chút gì đó đáp lễ không?"
"Đáp lễ gì?"
Mạc Lâm hơi ngẩng đầu lên, khi môi hắn gần như đã sắp chạm vào môi đối phương thì một ngón tay từ đâu xuất hiện chen vào giữa ngăn cản.
Thập Nhất kéo ra khoảng cách giữa hai bọn họ, cô vỗ ngực thở phào: "Suýt nữa là tiêu rồi."
"Chị làm gì vậy?" Mạc Lâm không ngờ nụ hôn của mình lại bị từ chối một cách phũ phàng như vậy đấy.
"Cậu còn chưa đủ 18 tuổi đâu."
"Vậy thì sao?"
"Thì cậu không thể hôn tôi.
Đợi cậu đủ 18 tuổi rồi muốn làm gì làm."
Nhìn xem cái người trước giờ vẫn luôn tự tiện động tay động chân với hắn đang nói gì kìa? Tin được không?
"Chỉ là hôn thôi thôi mà, tại sao phải đợi đến 18 tuổi?"
"Cậu không biết hôn được môi sẽ lôi được quần hả? Làm con trai cũng nên biết bảo vệ bản thân một chút đi."
Khoan đã, hình như có gì sai sai thì phải.
Mạc Lâm thật sự không hiểu nổi logic này.
"Chị đừng có kiếm cớ.
Chị không muốn hôn tôi vì hết thích tôi rồi phải không? Hay là chị có người khác?"
Thập Nhất:!!! Chàng thiếu niên chỉ cần nắm tay là đỏ mặt đi đâu rồi hả?
Mạc Lâm giống như một chú chó nhỏ xù lông, có vẻ như hôm nay không hôn hắn thì cô đừng hòng yên thân.
Thập Nhất đột nhiên giữ lấy đầu Mạc Lâm, trong ánh nhìn của hắn đặt lên một nụ hôn trán: "Ngoan, đợi đến khi cậu 18 tuổi thì cơ hội từ chối cũng không có đâu.
Giờ thì về ngủ đi."
Chàng thiếu niên lúc nãy hùng hồn là vậy nhưng khi được cô hôn thì hai tai lại đỏ lên như được nấu chín vậy.
"Vậy tôi… về đây."
Mạc Lâm lúng túng đứng dậy đi ra cửa, hắn chỉ mới đi được mấy bước thì đột nhiên quay trở lại.
"Chị… phải ngủ ngon đấy nhé."
Nói rồi, một tiếng chụt nho nhỏ vang lên trong phòng.
Mạc Lâm thơm má con gái người ta xong thì chạy như bay ra khỏi phòng.
Thập Nhất ngồi trên ghế giống như thở dài một cái: "Hệ thống, thế giới sau làm ơn đừng bắt ta làm mèo nữa."
Đại Thần: Haha, ý cô ta là con mèo trong câu "mỡ treo miệng mèo" đúng không?
Rosy: Đầu tuần rồi, nhớ vote cho Nhất Ca nha.
???????????? Hình ảnh bên dưới là thông báo ngoài lề dành cho độc giả của big boss, bạn nào quan tâm thì đọc cmt nhé.
Xin lỗi những độc giả khác vì sự bất tiện này.1.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...