Sáng hôm sau đến trường, Mạc Lâm đặc biệt ngồi cách xa Thập Nhất, đã vậy còn không mở miệng nói với cô tiếng nào.
Không khí im ắng khác thường, khiến cho bác Trần là tài xế cũng lấy làm lạ.
Khi đến địa điểm xuống xe thường ngày của Mạc Lâm, Thập Nhất mới đột nhiên lên tiếng: "Bác Trần không cần dừng lại, chở Mạc Lâm tới trường luôn đi ạ."
Mạc Lâm lập tức quay phắt qua nhìn cô: "Sao chị lại tự ý quyết định?"
"Tôi là chị cậu."
"Cũng là chị gái hờ thôi mà."
"Ồ… Nếu cậu không thích thì mở cửa xe nhảy xuống."
Mạc Lâm cảm thấy mình nhất định là bị hỏng não rồi nên mới nghĩ cô gái này đang thích thầm hắn.
Làm gì có ai đối xử với người mình thích kiểu này.
Hắn không thèm tranh cãi với cô nữa mà chỉ hừ lạnh một cái.
Sáng hôm đó, tin tức Mạc Lâm và chị đại lưu ban cùng nhau tới trường lập tức bùng nổ trong trường học.
Giờ ra chơi, đám bạn học bao vây xung quanh Mạc Lâm hỏi han:
"Này, chuyện cậu đi học cùng chị đại là sao vậy hả?"
"Mọi người đều nói hai người đang hẹn hò kia kìa."
"Mạc Lâm, không lẽ gu cậu thật sự mặn như vậy hả?"
"Chỉ là tiện đường thì đi cùng thôi mà.
Đều là bạn học cả."
Câu trả lời của Mạc Lâm lập tức làm cho đám con gái trong lớp thở phào một hơi.
"Tớ biết ngay Mạc Lâm sẽ không thích chị ta đâu mà.
Người như cậu ấy sẽ chỉ thích một cô gái thông minh thôi."
"Mạc Lâm à, cậu tốt nhất đừng có dính dáng nhiều tới La Kỳ Kỳ.
Chị ta toàn chơi với mấy học sinh hư hỏng và xã hội đen thôi.
"Đúng vậy, cậu đi với chị ta sẽ khiến giá trị của mình bị giảm đi đó."
Những lời nói khó nghe về La Kỳ Kỳ như này hắn vẫn thường xuyên nghe thấy, nhưng hôm nay đặc biệt thấy nó khá chói tai.
Cô ta trước giờ ngoại trừ việc học dốt và cúp tiết ra thì cũng đâu có hành vi gì để người khác phải tránh cô như tránh tà kiểu đó.
Trước khi kịp suy nghĩ, miệng Mạc Lâm đã lên tiếng: "Nếu như chỉ thích một cô gái thông minh thì chắc là tớ không thích nổi ai trong lớp này rồi."
"Các cậu từng thấy La Kỳ Kỳ đi chơi với xã hội đen sao? Còn cậu, giá trị của cậu cũng sẽ chẳng thể tăng nổi nếu suốt ngày đi nói xấu người khác sau lưng như vậy đâu."
Mạc Lâm nói đến ai liền nhìn thẳng vào người đó bằng ánh mắt sắc bén.
Bộ mặt hot boy thân thiện trước đó chỉ trong một nốt nhạc đã vỡ tan.
Đám con gái bị nói đến hồng cả mắt, che mặt chạy đi, còn con trai thì há hốc miệng nhìn hắn:
"Mạc Lâm, hôm nay cậu bị trúng tà đấy à? Cậu làm bọn con gái khóc hết rồi kìa."
Trong lòng Mạc Lâm âm thầm khinh thường, chỉ mới mấy câu như vậy đã khóc rồi.
Hắn trước giờ nói La Kỳ Kỳ còn nhiều và xấu xa hơn mà cô ta chẳng rơi một giọt nước mắt kia kìa.
"Các cậu không thấy bọn họ nên rèn luyện sức chịu đựng à? Động tí là khóc.
Bộ người bọn họ làm bằng nước hả?"
Mạc Lâm được nước càng nói càng hăng, hoàn toàn vứt bỏ hình ảnh nam thần ấm áp tận đẩu tận đâu.
Đợi đến khi hắn hoàn hồn, lấy lại trí thì hình tượng của hắn đã nát không còn miếng nào.
"Chết tiệt! Sao đột nhiên mình lại phải bênh vực cho cô ta chứ?" Mạc Lâm ngồi riêng biệt một góc nhà ăn âm thầm hối hận.
Từ bây giờ chắc mọi người sẽ gọi hắn là hotboy độc miệng mất!
Mạc Lâm đang ngồi lẩm bẩm một mình thì có khay đồ ăn đặt xuống đối diện hắn, là cô bạn Vu Tiểu Ân.
"Sao hôm nay lớp trưởng của chúng ta lại ngồi ăn một mình thế này?"
"Lâu lâu cũng muốn đổi không khí im ắng chút."
"Vậy tớ có đang làm phiền cậu không?"
"Không đâu.
Cậu cứ ngồi đi.
Chân cậu thế nào rồi? Hôm đó Giang Thiên Hạo đưa cậu về chứ?"
Nhắc đến Giang Thiên Hạo, gương mặt Vu Tiểu Ân lập tức có vẻ mất hứng: "Chân tớ không sao, nhưng chuyện khác thì có sao."
"Hửm? Chuyện gì?"
"À… Không có gì."
Mạc Lâm thấy thái độ lúng túng của Vu Tiểu Ân thì cũng biết có chuyện gì đó nhưng cô đã không muốn nói thì hắn sẽ không gặng hỏi.
"Phải rồi.
Cậu với La Kỳ Kỳ hình như có quen biết nhỉ? Vậy mà mình chưa từng nghe cậu kể về chị ấy."
Mạc Lâm chần chừ một hồi rồi quyết định nói thật Vu Tiểu Ân nghe, hắn tin với tính cách của người bạn này, cô ấy sẽ giữ bí mật về mối quan hệ của bọn họ.
Khi hắn còn đang nói chuyện với nữ chính thì bóng dáng La Kỳ Kỳ đi ăn cơm lọt vào tầm mắt.
Bởi vì tin đồn sáng nay nên rất nhanh cô đã trở thành tâm điểm ánh nhìn.
Thập Nhất ngồi xuống một chiếc bàn trống, bắt đầu ăn cơm mà không quan tâm xung quanh.
Vu Tiểu Ân rất nhanh đã nhận ra ánh mắt Mạc Lâm đặc biệt thường xuyên nhìn tới chỗ La Kỳ Kỳ.
"Mạc Lâm, cậu có muốn lại ăn với chị ấy không?"
"Không cần đâu.
Mối quan hệ của bọn tớ không tốt đến vậy."
Mạc Lâm vừa nói xong thì trông thấy một người nam sinh đi đến ngồi xuống đối diện La Kỳ Kỳ.
Hắn nhận ra cậu ta là Vương Gia Hải, một học sinh có thành tích tốt chỉ sau hắn trong lớp.
Từ khi nào hai người này lại thân thiết đến mức ngồi ăn chung như vậy?
Không chỉ Mạc Lâm mà đến Thập Nhất cũng không biết tại sao hắn ta đột nhiên niềm nở hơn bình thường với cô.
Cô còn chưa tìm cách tiếp cận đối tượng nhiệm vụ thì hắn đã chủ động đến đây rồi.
"Hôm qua tôi tình cờ trông thấy cậu ở nhà hàng Berger đấy."
Với gia cảnh của Vương Gia Hải, hắn sẽ không đủ tiền để chi trả cho một bữa ăn tại nhà hàng siêu đắt đỏ ấy, trừ khi là hắn đã câu được một con cá lớn rồi.
"Tôi lớn hơn cậu hai tuổi."
Thập Nhất nhắc nhở xưng hô của Vương Gia Hải, cậu ta lại chỉ cười khì khì: "Học cùng lớp thì đều là bạn mà, tôi không muốn gọi cậu là chị đâu."
Được thôi, cô cũng chẳng cần có một thằng em như hắn.
Mặc dù Thập Nhất không có hứng thú gì với Vương Gia Hải, nhưng bởi vì nhiệm vụ là cho hắn một bài học nên cô quyết định im lặng, mặc cho hắn muốn nói gì nói.
Trong mắt những người xung quanh, khung cảnh này chính là cùng nhau trò chuyện vui vẻ.
Buổi sáng có tin đồn với Mạc Lâm, buổi chiều lại thân mật cùng Vương Gia Hải, Thập Nhất nhanh chóng lọt vào tầm ngắm của đám con gái trong lớp.
Không dừng lại ở đó, cuối ngày sinh hoạt đầu tuần, thầy Chu trực tiếp chuyển chỗ cho Mạc Lâm xuống ngồi cạnh Thập Nhất với lý do kèm cặp.
Điều ấy như một ngòi nổ làm bùng lên sự ghen ghét của nữ sinh.
Nếu trước đây bọn họ chỉ đơn giản là coi La Kỳ Kỳ như người vô hình thì nay lại thường xuyên nói vu vơ vài câu chế nhạo để cô nghe thấy.
Tất nhiên là toàn lựa lúc không có Mạc Lâm ở đấy.
Ngặt nỗi Thập Nhất chưa bao giờ quan tâm đến xung quanh, vì vậy mà đám nữ sinh cũng ngày càng quá quắt hơn.
"Này! La Kỳ Kỳ, hôm nay là phiên trực nhật của chị.
Còn không mau đi thay nước lau bảng."
Thập Nhất nhìn chậu nước đục ngầu trước mặt, bởi vì đúng là công việc của mình nên cô nhận lấy.
Đi chưa được mấy bước đã nhận thấy có bàn chân đang đưa ra để gạt cô.
Haizz… các cô gái nhỏ cũng chỉ có thể nghĩ ra mấy trò vặt vãnh như vầy.
Sau khi thấy Thập Nhất tránh né thành công bàn chân kia, một cô gái ngồi ở bàn đầu trực tiếp đứng dậy đi xuống.
Bởi vì ánh mắt có ý đồ ấy quá rõ rệt nên Thập Nhất muốn không biết cũng khó.
Lúc sắp đi qua nhau, nữ sinh cố tình đâm sầm vào vai phải Thập Nhất nhưng cô đã nhanh nhẹn tránh sang phải.
Vì vậy mà cô ta mất đà ngã xuống, còn vơ trúng chậu nước trên tay.
"A…"
Ánh mắt cả lớp tập trung về cô gái đang ngã dưới sàn với cơ thể ướt nhẹp nước bẩn.
Bởi vì áo trắng khá mỏng manh nên hình dáng áo ngực phía trong lộ ra rất rõ.
Cả đám nam sinh được một phen bổ mắt hò hét.
Nữ sinh kia lập tức xấu hổ đến đỏ mặt.
Dù đã lấy tay che chắn thì vẫn không thể ngăn lại ánh nhìn của đám con trai.
Xui xẻo là hôm nay cô ta mặc áo ngực có màu nên đặc biệt nổi bật hơn hết.
Cô gái phẫn uất đến sắp khóc thì đột nhiên một chiếc áo khoác từ đâu đến phủ trên người cô, che đi cảnh tượng xấu hổ ấy.
"Ồn ào quá rồi đấy.
Còn không ngậm miệng có tin tôi kêu xã hội đen đến đánh mấy người không?"
Mấy tin đồn vớ vẩn kia xem ra cũng có chút hữu dụng.
Dưới lời uy hiếp của Thập Nhất, đám con trai đã chịu dừng lại việc cười cợt và hú hét rồi.
Lúc này, bạn bè nữ sinh kia mới chạy tới đẩy Thập Nhất ra, đỡ cô ta dậy và hỏi han đủ điều.
"Bạn bè của cô cũng tốt thật đấy."
Thập Nhất nói một câu đầy ẩn ý như vậy rồi cầm chiếc chậu rớt dưới đất lên, ra khỏi phòng học.
Vương Gia Hải cũng lặng lẽ đứng dậy đi ra theo ngay sau đó.
Giờ giải lao Mạc Lâm không ở trong lớp nên hoàn toàn không biết chuyện đã xảy ra, hắn chỉ vô tình nhìn thấy Vương Gia Hải đang bưng một chậu nước đi phía sau Thập Nhất.
"Sao hai người đó đột nhiên thân thiết vậy nhỉ?" Vu Tiểu Ân ở bên cạnh thấy khá khó hiểu.
"Thân thiết chỗ nào chứ! Không phải chỉ là bưng một chậu nước thôi sao?"
Mạc Lâm nói xong thì cũng lập tức bước nhanh về phía trước.
"La Kỳ Kỳ!"
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Thập Nhất quay người liền nhìn thấy Mạc Lâm đang đi cùng Vu Tiểu Ân.
"La Kỳ Kỳ, chị đã làm xong bài tập tôi giao chưa?"
"Đang ở trường mà."
"Ở trường thì cũng có thể làm bài tập vào thời gian giải lao.
Ai cho chị ở đây nhởn nhơ không đâu? Biết thời gian là vàng là bạc không? Mau, đi về làm bài tập."1
Mạc Lâm vừa nói vừa kéo tay Thập Nhất đi luôn.
Để lại Vương Gia Hải đang bưng chậu nước và Vu Tiểu Ân bốn mắt nhìn nhau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...