Mạc Lâm trông thấy bộ dạng đứng nghiêm túc bên ngoài lớp học của La Kỳ Kỳ mà muốn rớt luôn cả con mắt.
Bình thường cô ta hẳn đã trốn đi chơi rồi, nào có chuyện ngoan ngoãn đứng đó cho người khác chỉ trỏ.
So với trước đây La Kỳ Kỳ giống như điềm tĩnh hơn, lại cũng vừa ngang ngược hơn, khiến hắn thấy vô cùng kỳ quái.
Mạc Lâm lắc đầu xua đi mấy suy nghĩ về La Kỳ Kỳ.
Dù sao thì cô ta vẫn chỉ là học sinh cá biệt suốt ngày bị gọi phụ huynh mà thôi.
Khoan đã… gặp phụ huynh?
Mạc Lâm trợn mắt, lúc này hắn mới nhận ra vấn đề quan trọng.
Ông La hiện tại đang đi công tác nước ngoài, vậy không phải mẹ hắn chính là người phải đến trường gặp giáo viên sao?
Mạc Lâm và La Kỳ Kỳ trước giờ vẫn luôn tỏ ra không quen biết nhau.
Bây giờ chuyện này lộ ra nhất định sẽ đem cho hắn rất nhiều phiền phức.
Cùng lúc đó, Thập Nhất ở bên ngoài lớp học đứng dựa tường nhìn vào hư không một cách vô định.
Thỉnh thoảng có học sinh đi ngang trông thấy cô đều chỉ trò thì thầm với nhau.
La Kỳ Kỳ ở trường khá nổi tiếng, đến mức người ta đặt cho cô một biệt danh là "chị đại lưu ban".
Cảnh bị người khác săm soi thế này vẫn thường xuyên xảy ra với nguyên chủ nên để bản thân không phải khó chịu cô luôn lựa chọn cúp học mỗi khi bị đuổi ra ngoài.
Còn Thập Nhất thì có lẽ bởi vì mặt quá dày rồi, nên cô chẳng cảm thấy gì cả.
Trong lúc Thập Nhất tiếp tục ngẩn ngơ như vậy, từ đằng xa có một bóng dáng đi tới.
Một nam sinh đi lướt qua người cô, sau đó lại đột nhiên quay lại.
"La Kỳ Kỳ, cô lại bị đuổi ra ngoài nữa sao?"
Giọng nói của nam học sinh đánh thức cô gái đang để tâm hồn ở tận chân trời nào đó.
Người trước mặt Thập Nhất là một nam sinh đeo kính có vóc dáng cao ráo, gương mặt sắc nét, dù đang lứa tuổi học sinh nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút nghiêm nghị, cả người cậu ta toát ra tư chất lãnh đạo người khác.
Đây chắc chắn là nam chính Giang Thiên Hạo, hot boy nổi tiếng số một kiêm hội trưởng hội học sinh.
"Ồ… chào vị hôn phu.
Lâu rồi không gặp."
Giang Thiên Hạo vừa nghe ba chữ "vị hôn phu" thì lập tức xoay đầu nhìn xung quanh như sợ ai nghe thấy.
Hắn hạ giọng nhỏ nhất có thể: "Cô điên rồi sao? Ai bảo cô gọi tôi kiểu đấy?"
"Có gì không đúng à?"
"Tôi không muốn có bất kỳ ai biết mối quan hệ giữa chúng ta đâu.
Cô tốt nhất là giữ mồm giữ miệng lại đi."
"Đã không muốn có quan hệ thì đường ai nấy đi.
Tới bắt chuyện với tôi làm gì?"
Giang Thiên Hạo cũng đang hối hận muốn chết vì hành động của mình đây.
Hắn làm sao biết mình nghĩ dại cái gì mà lại đột nhiên đi tới nói chuyện với đứa con gái này.
"Ba mẹ cô và tôi sắp tổ chức một buổi gặp mặt hai gia đình vào cuối tuần này.
Hôm ấy tôi có việc bận rồi nên cô nhất định phải từ chối đi đấy!"
Giang Thiên Hạo nói xong liền quay mông rời đi, còn không thèm nghe câu trả lời đồng ý hay từ chối.
Đối với sự ra lệnh vô duyên đó, Thập Nhất tất nhiên nhanh chóng vứt ra ngay sau đầu.
Nam chính này hẳn là đầu óc có vấn đề!
Sau khi đứng cả buổi sáng, ăn trưa một mình tại căn tin trường, Thập Nhất rốt cuộc cũng được đi vào lớp.
Chỉ là chưa ngồi nóng mông lại tiếp tục bị đuổi ra ngoài vì tội chưa làm bài tập về nhà.
Bọn họ đều mắng La Kỳ Kỳ học kém, lại suốt ngày đuổi học trò ra ngoài như vậy thì học hành cái nỗi gì nữa hả?
Trước khi rời khỏi trường học, Thập Nhất còn được giáo viên chủ nhiệm tặng thêm một tờ giấy mời họp phụ huynh.
"Tôi đã gọi điện cho ba của em nhưng không thấy ai bắt máy.
Hôm nay trở về nhất định phải đưa nó cho ba em."
"Thầy Chu, vì thầy mới chuyển tới đây nên chắc chưa biết.
Việc họp phụ huynh này sẽ chỉ tốn thời gian của thầy thôi."
"Ý em là gì đây hả? Tôi đã nói là tôi phải gặp phụ huynh của em.
Tôi phải xem rốt cuộc là ba em dạy dỗ em thế nào mà để nói chuyện với giáo viên vô phép như vậy! Nếu ngày mai không thấy phụ huynh em xuất hiện, em sẽ không được vào lớp." Giáo viên chủ nhiệm tuyên bố tối hậu thư xong cũng quay đít rời đi.
Haizz… Không một ai để tâm đến ý kiến của La Kỳ Kỳ hết!
Gấp lại giấy mời họp bỏ vào trong túi áo, Thập Nhất đứng dậy rời khỏi phòng học.
Cô lên chiếc xe chờ sẵn bên ngoài, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe ô tô đi được một lúc thì dừng lại, có tiếng ai đó mở cửa bước lên.
Không mở mắt ra cô cũng biết đó là tên em trai Mạc Lâm.
Bởi vì không để mọi người biết mối quan hệ của hai người, bình thường hắn đều xuống hay lên xe cách cổng trường một đoạn như vậy.
Thập Nhất không muốn để ý đến hắn, lặng thinh nhắm mắt, nhưng lại cố tình có người muốn làm phiền cô.
"La Kỳ Kỳ, nói chuyện chút đi.
Tôi không muốn để mẹ tôi đến trường gặp giáo viên chủ nhiệm đâu đấy."
"Vậy thì đi mà nói mẹ cậu.
Nói với tôi làm gì!" Thập Nhất vẫn đang nhắm mắt đáp lại.
"Chuyện dễ thế thì tôi đã không cần nói chuyện với chị."
Mạc Lâm không muốn người khác biết mẹ của hắn cũng là mẹ La Kỳ Kỳ, nhưng hắn lại không có lý do gì để ngăn cản mẹ đến họp cho cô cả.
"Dù sao đó là lo lắng của cậu.
Không phải của tôi."
Nhìn thấy bộ dạng khoanh tay nhắm mắt làm ngơ của người bên cạnh, Mạc Lâm cố nén lại sự bực bội trong lòng.
Bây giờ hắn cần sự hợp tác của đối phương, không thể chọc tức cô ta được.
"Tôi có cách để mẹ tôi không cần đến trường mà chị thì vẫn có người họp phụ huynh.
Chỉ cần chị chịu nghe theo tôi thôi."
Thập Nhất lúc này mới mở mắt ra, nhìn sang Mạc Lâm, hỏi hắn: "Mạc Lâm, cậu bị đần sao?"
Mạc Lâm nhẫn nhịn nãy giờ đã có chút muốn nổi sùng lên.
Người ngu ngốc như cô ta lại dám nói hắn đần?
"Cậu nghĩ tôi có nghe theo lời cậu sau những gì đã xảy ra sáng nay không?"
Mạc Lâm lập tức nhớ lại hành vi hất tay và cả câu nói không bao giờ làm hòa của mình.
Người nhỏ nhen như La Kỳ Kỳ đúng là sẽ không bao giờ giúp hắn.
Dù sao nếu mối quan hệ lộ ra chỉ có hắn là chịu thiệt thôi.
Mạc Lâm đã từ bỏ việc năn nỉ Thập Nhất, mang theo tâm trạng buồn rầu vì cho rằng bản thân chuẩn bị có thêm biệt danh "em trai của chị đại lưu ban" trở về phòng.
Mãi đến khi được gọi xuống ăn tối thì hắn mới lửng thửng bước xuống lầu, vơ đại mấy miếng xong lại đi lên, hoàn toàn không để ý người trên bàn đang nói câu chuyện gì.
"Thằng nhóc Mạc Lâm này lại dở trò kén ăn rồi.
Haizz… Con trai gì mà cái này không ăn cái kia không ăn.
Vẫn là Kỳ Kỳ dễ tính dễ nuôi nhất." Bà Mã cảm thán khi thấy đứa con chưa ngồi được mấy phút đã đứng dậy rồi.
Thập Nhất không nói gì, chỉ cúi đầu ăn hết phần cơm của mình.
Mạc Lâm đang nằm ngửa trên giường với bộ dạng chán nản thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
"La Kỳ Kỳ, chị tới phòng tôi làm gì?"
"Vào được không?"
"Không-"
Không đợi hắn từ chối xong thì Thập Nhất đã đẩy cửa bước vào rồi.
"Này… ai cho chị vào phòng tôi hả?"
Trong phòng có rất nhiều loại đồ chơi điển hình của con trai như mô hình, xe cộ hay robot.
Thập Nhất đi thẳng tới chiếc giường duy nhất ngồi xuống.
Hành động tự nhiên như ruồi của cô làm Mạc Lâm tức sôi máu.
Nếu không phải sợ bà Mạc nghe thấy thì hắn đã la hét đuổi cô ra khỏi phòng rồi.
"La Kỳ Kỳ, chị tới đây để chọc tức tôi đấy hả?"
Thập Nhất đột ngột đưa cánh tay về phía Mạc Lâm.
"Chị có ý gì?"
"Đề nghị làm hòa.
Nếu muốn tôi hợp tác chuyện họp phụ huynh thì nắm tay tôi."
Mạc Lâm nhìn bàn tay nhỏ nhắn phía trước, có chút chần chừ, cậu không muốn làm hòa với La Kỳ Kỳ, nhưng cũng không thể từ chối.
"Đề nghị làm hòa này có giới hạn bao lâu? Dù sao tôi cũng không thể cứ thế làm hòa với chị được."
"Vậy cậu muốn thế nào?"
"Chúng ta tạm thời đình chiến một tháng.
Trong thời gian này tôi sẽ không gây hấn với chị.
Đồng ý không?"
Thập Nhất nhún vai: "Tùy cậu thôi."
Đột nhiên La Kỳ Kỳ dễ tính, không tranh cãi thế này làm Mạc Lâm cứ thấy lạ lạ.
Hắn chầm chậm đưa tay lên, nắm lấy cánh tay vẫn giơ lên nãy giờ của cô.
Ngay khi Mạc Lâm vừa chạm vào tay Thập Nhất, một lực kéo lớn khiến hắn ngã về phía trước, cũng chính là ngã vào người cô.
Mắt hắn đối diện với mắt cô, hai thân thể kề cận đến bất ngờ.
Mạc Lâm có thể nhìn thấy rất rõ đôi mắt to tròn màu nâu đen dưới hàng mi cao vút.
Đôi mắt ấy rất trong, rất sáng, như có một sức hút bí ẩn khiến hắn thất thần trong chốc lát.
"Mạc Lâm, cậu ghét tôi lắm à?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...