Xuyên Nhanh Ngày Ngày Ngẩn Ngơ Vì Sắc Đẹp Tuyệt Trần


Tống Dao vội vàng muốn kéo mũ của Tống Tuyên, không thể để thằng em trai ngốc này của cô ấy giận dỗi rồi bỏ đi được, nhưng Tống Tuyên quá cao, cô ấy thật sự không với tới nổi.
Trên khuôn mặt thanh tú của Tô Lạc Lạc để lộ thần sắc không cam lòng yếu thế, cô ta trào phúng nói: “Cô Bạch, cô hà cớ gì phải làm như vậy, Tống Tuyên là một người...”
“Cô không thấy buồn nôn à?”
Tô Lạc Lạc ngừng lại: “Gì cơ?”
Môi Bạch Trà nhếch lên: “Khi Tống Trình ngủ với cô, anh ta đều gọi tên tôi.”
Xung quanh lập tức xôn xao.
Mặt Tô Lạc Lạc trắng bệch.
Tống Dao vội vã muốn bịt tai của Tống Tuyên lại, nhưng bị Tống Tuyên né tránh, anh còn kéo mũ cao lên để hở ra một khoảng, thấp thoáng lộ ra đôi mắt đen như mực vô cùng cuốn hút.
Ánh mắt Tống Trình càng lạnh: “Bạch Trà, cô rời khỏi đây cho tôi.”
Nhìn phản ứng của Tống Trình và Tô Lạc Lạc đủ để thấy lời Bạch Trà nói không phải giả dối.

Trước đây, Tống Trình xem Tô Lạc Lạc là thế thân của Bạch Trà, xảy ra chuyện như vừa nói cũng chẳng có gì kì lạ.

Tuy nhiên, điều này đối với bất kỳ người con gái nào đều là sự sỉ nhục to lớn, không biết Tô Lạc Lạc chịu nổi kiểu gì!
Tống Trình không muốn bị người ta cười đùa ở nơi này, anh ta muốn kéo Bạch Trà rời đi, nhưng không ngờ tới lại bị Bạch Trà bất thình lình giơ chân đá vào vị trí dưới thắt lưng.

Nghe thấy tiếng động, đám đàn ông trong buổi tiệc đều cảm thấy hạ bộ phát lạnh.
Tô Lạc Lạc nhanh chóng chạy tới đỡ lấy Tống Trình sắc mặt đầy vẻ đau khổ nhưng vẫn nỗ lực duy trì phong độ.

Thần sắc cô ta phức tạp nhìn về phía Bạch Trà, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ: “Cô làm cái gì thế hả?”
“Mọi người đều thấy đó, là anh ta đã động thủ với tôi trước, tôi chỉ tự vệ thôi.”
Tống Dao dường như đã hiểu được lý do tại sao hôm nay Bạch Trà lại đi một đôi giày cao gót cao như vậy, cô ấy khe khẽ cảm thán: “Xem ra thật sự không thể tùy tiện đắc tội với phụ nữ.”
Tống Tuyên lặng lẽ kéo mũ lên một khoảng, không lên tiếng, âm thầm gật đầu.
Bạch Trà sửa sang lại làn váy, cô mỉm cười: “Quà chúc mừng tôi đã tặng rồi, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử, không làm phiền nữa, tạm biệt.”
Tống Trình bên kia giữ chặt nắm đấm, anh ta nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói chứa cả sự đau đớn: “Bạch Trà, cô đứng lại đó cho tôi…”
“À, đúng rồi.” Bạch Trà cắt ngang lời của vị tổng tài bá đạo, cô nhìn vào người đàn ông mặc một thân đen tuyền, trêu đùa nói: “Nếu như họ không cho phép cậu làm việc cậu thích, hạn chế sự tự do của cậu, tôi có thể giúp cậu bỏ nhà ra đi nha.”
Nói xong, cô nở một nụ cười, không quan tâm đến bất cứ ai, sải bước trên đôi giày cao gót rời đi.

Lát sau, bóng dáng mảnh mai đã biến mất ở cửa lớn.
Tống Trình vốn định đuổi theo nói gì đó, nhưng mới vừa động, chỗ đó đã đau không chịu nổi, sắc mặt anh ta lạnh băng, toàn thân đều tỏa ra khí lạnh.
Giống như lúc đến, khi Bạch Trà rời đi cũng tiêu sái như vậy, khiến bữa tiệc trở thành một mớ hỗn độn,

Tống Dao không quan tâm bữa tiệc đính hôn của Tống Trình có thành công hay không, cô ấy kéo tay người em trai song sinh nói: “Chị biết hôm nay chị ấy đến chắc chắn là để gây sự, Tống Tuyên, em đừng bị chị ấy châm ngòi ly gián.”
Tống Tuyên nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Tống Dao lại đáng tiếc nói: “Chị ấy xinh đẹp như thế, vậy mà không thể trở thành chị dâu, thật là đáng tiếc.

Nếu như em lớn hơn mấy tuổi, đẹp trai hơn một chút, giỏi nói chuyện hơn một chút, biết đâu lại thay thế được anh của chúng ta kết hôn với chị ấy đấy.”
Tống Tuyên vẫn “ừm” một tiếng như trước.
Tống Dao lườm anh một cái: “Em ừm cái gì mà ừm, chị ấy không phải loại người chơi trò lái phi công đâu.”
Tống Tuyên không lên tiếng, tay đặt trong túi sờ tấm chi phiếu.
***
Bạch Trà quay trở về chung cư của mình, mới vừa vào cửa cô đã đạp rơi giày cao gót, xỏ dép lê thoải mái bước vào phòng tắm rửa mặt.

Nhìn mình trong gương, lần nữa cô cảm nhận được ác ý sâu sắc của cốt truyện đối với mình.
Người xinh đẹp giống như cô không ngờ lại chỉ là một viên gạch góp phần giúp nam nữ chính phát triển tình cảm, cái cốt truyện này đúng là không xứng với nhan sắc của cô mà.
Nhưng đa phần, nhân vật càng xinh đẹp, không phải lòng dạ càng ác độc như rắn rết hay sao?
Ở trong cuốn tiểu thuyết "thế thân không muốn nghịch tập" này, một người có thể dùng giá trị nhan sắc kinh diễm tất cả mọi người như Bạch Trà lại cố tình hắc hóa vì nam chính, trở thành nữ phụ ác độc.
Bạch Trà vươn tay chạm lên chiếc gương trước mặt, bề mặt gương giống như mặt nước gợn sóng, sau khi trở nên bình lặng thì hiện ra một giao diện có những dòng chữ màu xanh lam.
Mã số: 001
Bộ phận trực thuộc: giúp đỡ người nghèo
Chức vụ: trung cấp
Số nhiệm vụ đã hoàn thành: 25
Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 5%
Bạch Trà sờ cằm, cô mất một tỉ mà mới chỉ hoàn thành 5% tiến độ, xem ra cô còn phải nỗ lực đưa ra mấy lần một tỉ nữa mới được.
Khác với các bộ phân "công lược đại lão" và "nữ phụ nghịch tập", Bạch Trà thuộc bộ phận "giúp đỡ người nghèo", cô xuyên qua các thế giới khác nhau là để làm Tán Tài Đồng Tử(*), đương nhiên đối tượng mà cô tán tài cũng phải có tiêu chuẩn nhất định.
(*) Theo truyền thuyết, Tán Tài Đồng Tử sẽ mang đến tiền tài, hạnh phúc và thành công cho mọi người.
Nhắc ngay tới Tống Tuyên trong nguyên cốt truyện, anh chỉ là một phông nền không hề có cảm giác tồn tại, tác dụng duy nhất là giúp đỡ nam chính Tống Trình và nữ chính Lạc Tô Tô khi tình cảm của hai người xuất hiện nguy cơ.

Anh gặp tai nạn ngoài ý muốn, nguy hiểm trùng trùng.
Thật ra chuyện này có liên quan tới Tống Trình, bởi vì tính cách của Tống Trình quá mạnh mẽ, cứng rắn, là một nhà tư bản không quan tâm đến tình cảm, không hiểu nhân tình.

Sau khi thâu tóm một công ty, anh ta ép người ta trở vào con đường cùng, người đó không tìm thấy cơ hội xuống tay với Tống Trình bèn ở lại nằm vùng, tình cờ phát hiện Tống Tuyên và bạn học của mình mở một phòng làm việc sáng tạo trò chơi.

Vì thế, người đó quyết định chuyển mục tiêu sang Tống Tuyên.

Chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, Tống Trình cực kỳ tự trách.

Lần đầu tiên anh ta có dáng vẻ yếu ớt đến thế, Lạc Tô Tô cuối cùng cũng vẫn cảm thấy không đành lòng, thế là quay trở về bên anh ta.

Cô ta dùng cái ôm ấm áp của mình an ủi Tống Trình, hai người một lần nữa tri kỷ nói chuyện với nhau.

Lúc này Lạc Tô Tô mới phát hiện ra Tống Trình chẳng qua chỉ là một đứa trẻ thiếu thốn tình yêu thương.

Bấy giờ cô ta hoàn toàn luân hãm vào đoạn tình cảm này, không còn nghĩ tới chuyện mang thai bỏ trốn nữa.
Về gần cuối truyện, Bạch Trà bị đưa sang Châu Phi đào quặng, không đề cập tới cũng thế.
Đến đại kết cục, Lạc Tô Tô không chỉ nắm được danh hiệu ảnh hậu, còn sinh một đôi long phượng.

Sau đó cô ta và Tống Trình sống một cuộc sống hạnh phúc.

Đáng tiếc, tay của Tống Tuyên lại để lại di chứng, sau tai nạn đó anh không còn nghĩ về chuyện mở phòng làm việc sáng tạo trò chơi nữa.
Đối tượng Bạch Trà tán tài là người giống như Tống Tuyên vậy.

Thứ nhất, anh không phải là người xấu, thứ hai anh lỡ mất một cơ hội tỏa sáng rực rỡ.
Đây cũng là lý do tại sao Bạch Trà lựa chọn xuất hiện vào ngày đính hôn của Tống Trình và Lạc Tô Tô, đơn giản là vì Tống Tuyên rất ít khi ra ngoài, cô không tìm thấy cơ hội thích hợp để đưa tiền cho anh.
Tuy tiến độ mới chỉ đạt 5% nhưng cũng tốt hơn con số 0 rồi, phần còn lại cô sẽ từ từ lấp đầy.
Bạch Trà tẩy trang rồi tắm rửa, sau đó quyết đoán tắt nguồn điện thoại.

Cô nằm trên giường đánh một giấc ngon lành.

Sáng hôm sau lúc cô thức dậy vào 10 giờ, mở điện thoại ra đã nhận được vô số tin nhắn.
[A!!! Sao cậu lại tắt điện thoại thế hả? Bạch Trà, cậu dậy ngay cho tôi! Tôi muốn ăn dưa(*)!!]
(*) Ăn dưa là hóng chuyện, ngôn ngữ mạng Trung Quốc.
[Đại tiểu thư của tôi ơi, cậu đã xem tin tức chưa thế hả? Bây giờ tất cả mọi người đều đang bàn tán, nói cậu không cam lòng bị Tống Trình vứt bỏ, ghen ghét Lạc Tô Tô nên mới cố ý đến quấy rối buổi tiệc đính hôn của người ta đấy!]
[Cậu đi quậy tưng bừng thế mà sao không gọi tôi chứ!]
***

Bạch Trà vốn không có nhiều bạn bè.

Sau khi cô mất tích hai năm càng chẳng còn lại bao nhiêu.

Chỉ còn một vị thiên kim tiểu thư của Mai gia, người mà trong những năm trước đây hận không thể so bì phân cao thấp với cô từ chuyện ăn mặc cho đến quen bạn trai.

Khi biết cô vẫn còn sống, cô ấy đã chủ động liên hệ với cô.
Mai Du Tâm và Bạch Trà y hệt nhau, đều có tính tình đại tiểu thư.

Cô ấy và Bạch Trà đã quen biết từ hồi tiểu học.

Vì tuổi tác xấp xỉ, gia thế cũng tương đương, không ít lần hai người bị lấy ra so sánh, thế nên trong mắt người khác, quan hệ của hai người luôn như nước với lửa.

Nhưng khi Bạch Trà xảy ra chuyện, Mai Du Tâm vẫn luôn kiên trì, nằng nặc nhờ người nhà tìm kiếm tung tích của cô.
Đến mãi sau này, nhìn thấy Tống Trình và Bạch gia dù đau đớn vẫn buộc phải chấp nhận sự thật rằng Bạch Trà đã chết, nhưng Mai Du Tâm vẫn không chịu từ bỏ.

Thậm chí, lúc nghe tin Tống Trình tìm một người làm thế thân của Bạch Trà, Mai Du Tâm đã lao tới công ty Tống thị, hất thẳng một thùng sơn vào người Tống Trình, nhưng không may thay, người xui xẻo phải hứng chịu thùng sơn đó lại là trợ lý của Tống Trình.
Sau cùng, Bạch Trà ở làng chài nhỏ hai năm rồi ngồi trên máy bay tư nhân của Mai Du Tâm quay về.
Âm báo tin nhắn vang lên dồn dập, hơn một trăm tin nhắn đều là Mai Du Tâm gửi tới.

Nội dung chủ yếu là hỏi chi tiết chuyện xảy ra ngày hôm qua, không thì cũng là chất vấn tại sao không gọi cô ấy đi cùng.

Thật ra trong lòng Mai Du Tâm vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện không tạt được sơn lên người Tống Trình trước đây.
Thêm một tin nhắn mới được gửi đến.
[Bạch Trà! Đồ đáng ghét này! Cậu đi quậy phá vui thế mà không gọi tôi theo! Đúng là đồ không có lương tâm!]
Bạch Trà cau mày, rốt cuộc ai mới là kẻ không có lương tâm hả?
Cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tức giận dậm chân của Mai Du Tâm, thế nên Bạch Trà lười nhác trả lời một câu.
[Lần sau nhất định sẽ gọi cậu.]
Tin nhắn vừa được gửi đi thì di động lại vang lên âm báo.
Bạch Trà nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, thong thả ấn nhận cuộc gọi.

Cô chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng nói hổn hển vì tức giận của một người đàn ông từ đầu dây bên kia: "Bạch Trà! Cuối cùng con cũng biết đường nhận điện thoại rồi đấy à? Con có biết hôm qua con náo loạn mọi chuyện lên như thế, mặt mũi của Bạch gia đều mất sạch vì con rồi không! Con có bản lĩnh làm mấy chuyện đó thì có bản lĩnh đừng tắt điện thoại!"
Giọng nói của người đàn ông không che giấu được cơn giận dữ bừng bừng.
Bạch Trà nhận ra giọng nói này là của người ba tồi Bạch Hoa Càn.

Cô nâng bàn tay của mình lên ngắm, vừa nghĩ xem có nên đi làm một bộ móng đẹp hay không vừa thờ ơ trả lời: "Có việc gì không ạ?"
Người ở đầu dây bên kia bị thái độ của Bạch Trà làm cho nghẹn một lúc lâu, sau đó lại tận tình khuyên bảo: "Trà Trà à, con lại tới tiệc đính hôn của Tống Trình gây chuyện làm gì? Hai nhà Bạch Tống chúng ta vốn có giao tình nhiều năm, con làm thế này thì ba biết phải ăn nói với nhà họ Trình thế nào? Chuyện giữa con và Tống Trình là tạo hoá trêu ngươi, ý trời đã định sẵn là hữu duyên vô phận.


Lúc xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều cho rằng con không còn nữa, vậy nên con cũng không thể đổ lỗi lên người Tống tổng được.

Với lại, người ta cũng không thể sống cô độc một mình suốt quãng đời còn lại mà, đúng không?"
Bạch Hoa Càn dừng một lúc rồi mới nói tiếp: "Trà Trà, con nghĩ thoáng ra đi, ba biết con rất thích Tống Trình nhưng hoàn cảnh bây giờ không giống như trước.

Con mau đến nhà họ Tống nói lời xin lỗi với Tống Trình, rồi về sau hai bên vẫn là bạn bè."
Bạch Trà không đáp.
Tại phòng khách của Tống gia, Bạch Hoa Càn nhìn Tống Trình cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "Tống Trình, Trà Trà biết sai rồi, một lát nữa nó sẽ tới xin lỗi cậu."
Tống Trình ngồi trên sô pha lạnh mặt không nói gì.
Sau khi quyết định nên làm móng theo mẫu nào, cuối cùng Bạch Trà mới bớt thời gian trả lời: "Ba cho rằng con vẫn còn tình cảm với Tống Trình?"
Trong không gian yên tĩnh, giọng nói trong điện thoại của Bạch Hoa Càn vang lên rất rõ ràng.
Tống Trình nâng mắt.

Lạc Tô Tô ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt của Tống Trình, trong lòng cười khẩy.
Bạch Hoa Càn khẽ hắng giọng: "Trà Trà, con..."
"Bạch Hoa Tiền, ba đừng có nói đùa chứ."
Mí mắt Bạch Hoa Càn giật giật: "Tên của ba cô là Bạch Hoa Càn! Không phải Bạch Hoa Tiền!"
Bạch Trà cũng không để tâm, cười nói: "Tống Trình, một, không đáng yêu như Tống Dao, hai, không ngoan ngoãn như Tống Tuyên.

Ba thấy dựa vào đâu mà con vẫn còn tình cảm với anh ta?"
Bạch Hoa Càn đột nhiên cảm thấy không ổn, ông có một dự cảm xấu.
Không đợi ông đáp, Bạch Trà như thể nghe thấy một câu nói đùa, giọng nói cô hàm chứa ý cười: "Con thấy tuổi tác anh ta cũng lớn nhưng có vẻ không được bảo dưỡng cẩn thận, khoé mắt đều xuất hiện nếp nhăn rồi.

Hơn nữa, anh ta còn ngủ với người phụ nữ khác, chẳng biết đã lên giường với bao nhiêu cô? Ba thấy con giống trạm thu gom rác lắm ạ, thứ không sạch sẽ hay rác rưởi cũng đều thu gom cả?"
Bạch Hoa Càn nhìn sắc mặt càng ngày càng khó cói của Tống Trình, trầm giọng nói: "Bạch Trà, con im miệng cho ba!"
"Thứ đàn ông đáng ghê tởm này đến cả chó cũng chẳng cần!"
Sau đó "tút" một tiếng, điện thoại bị ngắt.
Bạch Hoa Càn tức giận day trán, đau đầu vô cùng.
Tống Trình mặt mày lạnh lẽo như sương, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, lúc này vẫn có thể ngồi im tại chỗ đúng là phải khen anh ta một câu có giáo dưỡng tốt.
Bên tai Lạc Tô Tô không ngừng vọng lại câu "đến chó cũng chẳng cần", tâm trạng của cô ta có một thứ cảm xúc khác lạ khó mà diễn giải, như thấy mấy câu nói đó đã chạm đến đáy lòng.
Tống Dao ngồi dự thính một góc đưa tay đè lên trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch loạn nhịp, không ngờ chị Bạch xinh đẹp lại khen mình đáng yêu!
Trong một góc khác, Tống Tuyên vẫn mặc đồ đen toàn thân.

Anh mới lấy một hộp sữa chua từ trong tủ lạnh ra, đang chuẩn bị lên tầng thì bỗng dừng bước, một tay đưa lên sờ lên khoé mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui