Hai giờ chiều, tại vùng công trường ngoại ô không có mấy bóng người.
Bạch Trà ngồi trên ghế dài, cô đang ăn bánh kếp (*), hai mắt nhìn chằm chằm vào công trường đã sớm đình chỉ thi công đằng trước.
(*) Jianbing guozi hay "bột chiên giòn cuộn trong một chiếc bánh kếp mỏng" là món ăn đường phố phổ biến của Trung Quốc có nguồn gốc từ Thiên Tân.
Cô trang điểm rất tinh xảo, mặc chiếc váy trắng là sản phẩm số lượng có hạn mới ra trong mùa xuân năm nay.
Ngồi bên công trường hoang vắng, trong tay cầm bánh kếp trông rất không hài hoà, nhưng cô lại không hề thấy vậy, cho nên khi có người nhìn cô cũng không thể nói rõ là chỗ nào kỳ quái.
Mãi đến khi phát hiện có người ngồi bên cạnh, Bạch Trà mới hồi phục tinh thần.
Cô nghiêng đầu nhìn sang, không ngờ lại là người quen, mặt hiện ra biểu tình ngoài ý muốn.
Chàng trai mặc đồ đen toàn thân, anh thẹn thùng mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Thật trùng hợp.”
Đây là vùng ngoại ô đấy, trùng hợp thật hả?
Bạch Trà nghi ngờ hỏi: “Tuyên Tuyên, sao cậu lại ở đây?”
“Vi Nhất nói muốn đưa tôi tới đây tiếp xúc với thiên nhiên, sau đó tôi nhìn thấy cô.”
Bạch Trà nhìn thấy một chiếc xa đỗ ở đằng xa, trong xe có thể nhìn thấy loáng thoáng một bóng người.
Vi Nhất đang tựa lưng lên ghế chơi game, một tay cậu vừa xua đuổi mấy con côn trùng bay vào, vừa mệt tâm nghĩ: cậu có thể đưa Tống Tuyên đến đây trong kỳ nghỉ hiếm hoi của mình, đúng là một người bạn đủ tư cách.
Nhưng mà, sao Tống Tuyên lại biết Bạch Trà sẽ tới đây nhỉ?
Vi Nhất nghĩ trăm lần vẫn không ra.
“Đừng ăn thứ này.” Tống Tuyên cầm bánh kếp đang ăn dở trong tay Bạch Trà đi, anh lại lấy ra một chiếc hộp đặt vào tay cô: “Trà Trà, ăn cái này.”
Bạch Trà sửa câu: “Cậu phải gọi là chị.”
Anh có lệ “ừ” một tiếng.
Bạch Trà mở hộp ra, bên trong là từng quả dâu tây đỏ mọng, nhưng mỗi một quả đều bị mất một góc.
Cô cầm một quả dâu tây lên, lấy làm lạ hỏi: “Cậu...!nếm hết tất cả những quả này rồi à?”
“Tôi đều ăn thử hết rồi.”
“Hả?”
Anh chớp một, hàng mi dài cũng rung động theo: “Đây là những quả ngọt nhất.”
Cuối cùng Bạch Trà cũng hiểu ý anh, những quả dâu tây này đều bị anh cắt một góc nho nhỏ, là bởi vì anh muốn thử hương vị của nó trước, chỉ những quả ngon ngọt nhất mới được anh cất vào hộp mang tới đây.
Cô ăn thử một quả dâu tấy với tâm trạng kỳ quái, đối mặt với ánh mắt chờ mong của anh, cô từ từ nở nụ cười: “Ừm, ngọt lắm, cảm ơn cậu nhé.”
Đôi mắt đen trong veo sạch sẽ của anh hiện lên ánh sáng, dường như vì quá vui vẻ, trông anh có vẻ đứng ngồi không yên, tay cũng không biết nên đặt ở đâu.
Cuối cùng, anh dứt khoát trùm mũ của áo khoác lên, giấu mặt dưới mũ, cúi đầu rầu rĩ nói: “Tôi...!tôi có thể mời cô ăn cơm không?”
“Ăn cơm?”
“Không, không phải kiểu bữa tối dưới ánh nến đâu, chỉ là...!là một bữa cơm bình thường thôi...” Anh lắp bắp nói thêm một câu: “Tôi không có ý gì khác đâu, là Vi Nhất nói cô là người đầu tư cho chúng tôi, chúng tôi hẳn nên mời cô ăn một bữa cơm...!nếu như...”
Nếu như cô muốn dùng quy tắc ngầm...!thì cũng không phải không được.
Tống Tuyên nhìn chằm chằm hòn đá bên chân, mặt nóng vô cùng.
Bạch Trà bỗng nhiên bật cười đáp: “Được chứ, câu mời tôi ăn cơm đi.”
Anh nâng mắt, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cô.
Bạch Trà lại cắn một quả dâu tây, chầm chậm nói: “Nhưng tôi vẫn còn việc cần phải làm.”
Quả dâu tây đỏ tươi mọng nước được cô cắn một miếng nhỏ, đầu lưỡi cô liếm nước dâu còn sót bên khoé miệng, nhìn còn hấp dẫn hơn cả quả dâu tây.
Hầu kết Tống Tuyên hơi chuyển động.
Nếu anh cũng có thể được cô cắn một cái...!Anh nghĩ mình sẽ điên mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...