Anh chia sẻ bí mật với cô cũng giống như cô đạt được một phần vinh quang vậy.
Tâm trạng của Bạch Trà không hiểu sao cũng trở nên tốt hơn, học theo dáng vẻ của anh, cô nhỏ giọng hỏi: “Tôi có thể chơi không?”
Khóe môi từ từ cong lên nhưng lại bị anh cố tình kiềm nén.
Anh hào phóng đặt điện thoại vào tay cô, liếm môi nói: “Cô chơi đi.”
Dù sao ngồi trên xe cũng không có việc gì làm, Bạch Trà đúng là nổi hứng thú muốn chơi trò chơi này.
Đây là một trò chơi giải mật thất có độ phân giải không cao, người chơi sẽ thao tác, điều khiển nhân vật là một người hoạ sĩ.
Một ngày nọ, anh ta đi tham quan một buổi triển lãm tranh, ở nơi sâu nhất của hành lang nơi triển lãm tranh, anh ta mở cửa một căn phòng, từ đây anh ta bước vào một thế giới quỷ dị khác biệt.
Nơi này vẫn là phòng triển lãm, nhưng đồ vật trang trí đã thay đổi, ánh đèn cũng thay đổi, đôi khi còn xuất hiện một số sinh vật to lớn quái dị khiến người ta điên cuồng trốn chạy.
Người chơi cần phải điều khiển nhân vật chính đi qua một trạm kiểm soát, giống như thông quan vậy.
Bạch Trà rất thích đọc cốt truyện, mỗi một lần hiện lên khung văn bản cô đều sẽ đọc rất nghiêm túc.
[Bức tranh này là một người đàn ông mặc sơ mi trắng đang cười khiêu vũ, nhưng tay và chân của anh ta đã để sai vị trí.
Không một người bình thường nào có thể vặn vẹo tứ chi của mình theo một góc độ kinh dị như vậy...]
Độ phân giải của trò chơi cũng không quá nét, nhưng thông qua ánh sáng đỏ thẫm và bối cảnh, nó vẫn mang lại cho người chơi cảm giác khủng bố.
Bạch Trà nghi ngờ, nếu trò chơi này không lấy cảm hứng từ câu chuyện ma quái nào đó, thì chắc chắn là nhân vật chính có bệnh.
Cô xông vào một căn phòng trống, gặp một con quái vật bướu thịt to lớn, thao tác của cô không tốt lắm, luôn không tránh thoát được công kích của quái vật.
Một lúc lâu mà vẫn không thể đi qua trạm, cô dần cúi đầu, nhíu mày trầm tư, không để ý đến chuyện xung quanh, nghiêm túc sống mái với quái vật.
Tống Tuyên nhìn cô chằm chằm, lát sau, thấy vai chính cô điều khiển lại sắp chết, anh mới vươn tay nắm tay cô điều khiển nhân vật chạy sang một hướng khác, tránh một đòn công kích của quái vật.
Bạch Trà mở to mắt, ngạc nhiên cảm thán.
Tống Tuyên thấy cô không có phản ứng trước việc anh nắm tay cô, thế là bèn quang minh chính đại xê dịch lại càng gần cô, tay cầm tay dạy cô nên tránh né con quái vật tấn công thế nào.
Quan sát hai người đang ngồi sát nhau sau qua gương chiếu hậu, Hoàng Phủ Lãng cảm thán một câu: “Không phải thằng nhóc này định bắt cóc bạn em đấy chứ?”
Mai Du Tâm quay đầu lại nhìn, Tống Tuyên vẻ mặt đơn thuần, chơi game rất nhập tâm, thế là cô ấy trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Lãng: “Anh nghĩ cái gì thế? Người ta vẫn còn là trẻ con đấy, Bạch Trà không phát rồ thế đâu.”
Trẻ con à...
Hoàng Phủ Lãng lại liếc qua gương chiếu hậu nhìn chàng trai trẻ tuổi, cười nhạo một tiếng.
Người em trai này của Tống Trình hình như cũng không đơn giản.
Đã đến Tống gia.
Bạch Trà dứt khỏi trò chơi, cô mang vẻ mặt chưa đã thèm trả điện thoại cho Tống Tuyên, nhưng Tống Tuyên không lấy đã đẩy cửa xe đi xuống, cô vội vàng đuổi theo xuống xe: “Tuyên Tuyên, điện thoại của cậu này.”
Tống Tuyên thẹn thùng nói: “Chờ cô qua trạm rồi hẵn trả cho tôi, tôi vẫn còn một chiếc điện thoại khác để dùng.”
Bạch Trà vừa định nói như vậy thì không tốt lắm, bên cạnh đã truyền đến một giọng nói đàn ông lạnh lùng.
“Tống Tuyên.”
Một chiếc xe khác dừng trước cửa Tống gia, một người đàn ông mặc tây trang đi giày da bước từ trên xe xuống.
Anh ta nhíu mày, dưới ánh trăng, gương mặt hoàn mỹ của anh ta càng giống một vị thần.
Đi theo su Tống Trình là trợ lý Trương.
Tống Trình nhìn thoáng qua Bạch Trà rồi đặt ánh mắt lên người Tống Tuyên.
Anh ta bước lên một bước: “Sao muộn thế này em mới về, đã đi đâu, làm gì?”
Tống Tuyên dường như không thích loại cảm giác bị chất vấn này, anh không nói gì.
Bạch Trà giải thích: “Tối hôm nay cậu ấy...”
“Bạch Trà, đây là chuyện nhà của tôi, không cần cô xen mồm.”
Bạch Trà tức bật cười.
“Tống Tuyên, tới đây.” Tống Trình không quen nhìn em trai mình và Bạch Trà đứng chung một chỗ.
Anh ta đưa tay kéo cánh tay Tống Tuyên.
Bất thình lình, bước chân của Tống Tuyên lảo đảo, anh chật vật ngã xuống đất.
Tống Trình ngạc nhiên.
Bạch Trà vội vàng ngồi xuống nâng Tống Tuyên dậy: “Không sao chứ?”
Tống Tuyên đứng vững, sau đó nâng cánh tay bị xước trầy da lên.
Anh hít một hơi thật sau, rũ mày, giọng nói lí nhí: “Đau.”
Bạch Trà quay đầu lại nhìn Tống Trình, cười châm chọc: “Tính tình Tống tổng tốt thật đấy, đối xử với em trai của mình cũng không nương tay tí nào.”
Đối diện với ánh mắt châm chọc của Bạch Trà, lòng Tống Trình đột nhiên nảy sinh một loại cảm xúc kỳ dị, phản ứng đầu tiên của anh ta là giải thích: “Tôi không dùng lực.”
“Chẳng lẽ Tống tổng định nói anh mới chỉ chạm vào cậu ấy thôi, cậu ấy ngã là do bản thân không đứng vững sao?”
Đúng vậy!
Mọi chuyện chính là như vậy mà!
Tống Trình mới định mở miệng, giọng nói như tiếng muỗi kêu của Tống Tuyên lại vang lên: “Là tôi không đứng vững, cô đừng trách anh ấy.”
Bạch Trà hận rèn sắt không thành thép nói: “Tuyên Tuyên, cậu đừng nói chuyện giúp anh ta!”
Tống Tuyên cúi đầu, dâng vẻ nhát gan sợ sệt, không dám nói chuyện nữa.
Tống Trình: “...”
Anh ta nghi ngờ thằng em trai này đang hố mình, nhưng sao có thể chứ? Người này là đứa em trai đơn thuần nhất xã hội của anh ta!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...