Xuyên Nhanh Nàng Tiểu Thư Quyền Quý Nam Chính Vô Sinh Cưng Chiều Đến Phát Điên FULL


--- Mặc Lệ Uyên ôm Kiều Cấm Cấm ngủ, mở mắt nhìn màn giường.


Hắn không làm gì quá phận với nàng vì đây là chùa miếu, hắn vẫn tôn kính Phật Tổ.


Tuy nhiên, cảm giác kiềm nén này thật khó chịu, hắn chưa từng phải chịu đựng như vậy.


Cốc cốc cốc.


- Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương tới.


Mặc Lệ Uyên hơi nhăn mày, thấy Kiều Cấm Cấm không bị đánh thức, thở phào nhẹ nhõm.


- Nhi thần chào mẫu hậu.


- Tốt, tốt, tốt.


Thái Hậu đợi hai chén trà thời gian mới thấy Hoàng Thượng đến.


Bà không giận mà còn mỉm cười nhìn Mặc Lệ Uyên: - Con ta tìm được quý nhân mà Trọng Vân phương trượng nói rồi sao? Mặc Lệ Uyên nhận trà nóng từ Lưu ma ma, nhấp một ngụm rồi nói: - Nhi thần cũng không chắc, chỉ là tối qua nhi thần mơ thấy một giấc mơ.


- Thật sao? Thái Hậu nghe vậy hơi thất vọng.


- Nhi thần mơ thấy một con rồng vàng, nó dẫn đường cho nhi thần tìm được nàng.



Thái Hậu nghe vậy, cả người chấn động: - Tốt quá! Thái Hậu nói, giọng đầy quyết tâm: - Chắc chắn là Phật Tổ ám chỉ.


Chúng ta sẽ đi gặp Trọng Vân phương trượng, nhờ ông ấy xem xét.


Nếu thật sự là nàng, ai gia sẽ thưởng hậu.


- Ma ma, ngươi đi hầu hạ, không được chậm trễ.


--- Kiều Cấm Cấm tỉnh dậy, không thấy Mặc Lệ Uyên đâu, chỉ thấy một bà ma ma đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn nàng.


- Cô nương tỉnh rồi, nô tỳ hầu hạ cô rửa mặt.


Kiều Cấm Cấm dù là con thứ, nhưng lễ nghĩa vẫn cần giữ.


Nàng che ngực, thẹn thùng nói với Lưu ma ma: - Ma ma tìm giúp ta một bộ quần áo.


- Nô tỳ đã chuẩn bị xong.


Lưu ma ma lấy từ ghế một bộ váy xanh lam đưa cho nàng.


Lưu ma ma ở trong phòng hầu hạ, Thái Hậu kéo Mặc Lệ Uyên vào phòng nhỏ để nói chuyện.


- Con ơi, đã viên phòng chưa? Nhìn ánh mắt chờ đợi của Thái Hậu, khóe miệng Mặc Lệ Uyên hơi run rẩy: - Mẫu hậu, đây dù sao cũng là chùa miếu, nơi tôn nghiêm của Phật, nhi thần không dám làm điều bậy bạ.


Thái Hậu suýt nữa quên mất chuyện này: - A di đà phật, tội lỗi, mẫu hậu quên mất.



Nhưng mà con à, về cung nhớ mau chóng viên phòng, ai gia đang chờ ôm cháu.


Theo tiếng mở cửa, Lưu ma ma dẫn Kiều Cấm Cấm đã rửa mặt chải đầu xong bước vào.


Kiều Cấm Cấm bình tĩnh, không chút sợ hãi khi đối diện với Thái Hậu và Hoàng Thượng.


- Thần nữ chào Thái Hậu nương nương, chào Hoàng Thượng.


Thái Hậu hài lòng gật đầu: - Không tồi, rất tốt.


Vào cửa mà cảm giác cả nhà sáng lên.


Mau đứng dậy, đến ngồi cạnh ai gia.


Lưu ma ma đỡ Kiều Cấm Cấm đứng lên, dẫn nàng đến ngồi cạnh Thái Hậu.


- Bao nhiêu tuổi rồi? Tên gọi là gì? Nhà ai? - Mẫu hậu, đừng làm nàng sợ.


Mặc Lệ Uyên từ lúc Kiều Cấm Cấm bước vào đã mê mẩn, nghe mẫu hậu hỏi mới tỉnh lại.


- Thần nữ tên là Kiều Cấm Cấm, năm nay mười sáu tuổi.


Nhìn Kiều Cấm Cấm không nói thêm về gia thế, Thái Hậu hiểu nàng có nỗi niềm khó nói.


Trọng Vân phương trượng từng nói, quý nhân của Hoàng Thượng sẽ gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống.


Thái Hậu vỗ vỗ tay Kiều Cấm Cấm: - Yên tâm, theo Hoàng Thượng sẽ không ai dám khi dễ ngươi nữa.


Một lát nữa cùng ai gia đi gặp Trọng Vân phương trượng, ngài ấy là thánh tăng rất đức cao vọng trọng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận