Editor: Ngạn Tịnh.
Bởi vì Diệp tướng quân EQ quá thấp, đến tận đây, nước đổ khó hốt, thế nhưng hoàn toàn không liên lạc được với Lục Nhất Lan.
Đến công ty, cũng được Mẫn Mẫn báo cho----
Gần đây à, gần đây chị Tư Tư đi công tác á, mà Tướng quân, anh không biết sao?
Đúng, Lục Nhất Lan đi công tác, đi theo chủ biên đến vùng sông nước Giang Nam xinh đẹp, phỏng vấn góa phụ tướng quân gần 90 tuổi, ừm, toàn bộ chu kỳ phỏng vấn cả đi lẫn về đại khái là nửa tháng. Diệp Hàn An thất hồn lạc phách trở về quân khu, lúc này quân sư quạt mo xuất hiện.
Diệp Hàn Ngữ chậc chậc hai tiếng, “Xem ra em ép con gái nhà người ta chặt quá rồi.”
“...”
“Kêu chị tới, không phải để nghe chị nói mát.” Diệp Hàn An nắm chặt nắm đấm, biểu tình trên mặt rất lạnh lùng, “Chị hai, chị có thể cho em một chút kiến nghị thực dụng hay không?”
“Phụt, người đều chạy luôn rồi, em còn muốn kiên nghị làm cái rắm gì nữa?”
Diệp Hàn Ngữ dựa mặt trên sô pha, thật tốt, nói thật, cô siêu thích cô bé kia, bạn nhìn xem, từ sau khi Diệp Hàn An ở cạnh cô bé kia, không biết ngoan ngoãn lanh lợi hơn bao nhiêu.
Biết thường gọi chị, biết dùng tôn xưng, cho dù có tính tình, cũng sẽ tự mình chịu đựng.
Bắt đầu đối với công cuộc yêu đương kia, khiêm tốn thỉnh giáo, trên dưới cầu giúp đỡ, thật tốt mà!
“Em cũng đừng bỏ cuộc.” Diệp Hàn Ngữ nhìn Diệp Hàn An, “Cô ấy đã nói lời chia tay với em chưa?”
“Không có... Chỉ nói là em rất quá đáng.” Diệp Hàn An thở dài một hơi, “Cô ấy cũng đi rồi, thật sự tức giận, em không phải cố ý, chỉ là muốn...”
Trong con ngươi của người đàn ông tràn đầy cảm xúc hối hận.
Diệp Hàn An kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp nhỏ xinh đẹp, “Chị nói, phải đi gặp gia trưởng rồi mới cầu hôn, em cũng cảm thấy vậy, cho nên liền muốn an bài một khúc nhạc dạo rồi mới cầu hồn.”
“Vậy sao em vẫn chưa cầu hôn chứ?” Diệp Hàn Ngữ rất kỳ quái, Diệp Hàn An cũng đã nhảy ra chút tế bào lãng mạn rồi, sao lại không một phen bắt lấy con nhà người ta cho rồi?
Lý do rất nhiều, Diệp Hàn An tường thuật tóm lược mấy tiếng, “Ngày đó, em mở miệng muốn hỏi thăm, em hỏi cô ấy có nguyện ý phụ trách hay không, cô ấy chỉ cần nói một câu đồng ý, em lập tức cầu hôn.”
“Sau đó, cô ấy nói quá đột nhiên, em cho cô ấy thời gian bảy ngày suy xét, chỉ cần cô ấy nói có thể, em sẽ lập tức cầu hôn.”
“Lại sau đó, cô ấy nói em quá phận, em nghĩ, chỉ cần cô ấy không kéo đen em, em sẽ lập tức cầu hôn.”
“Bây giờ...” Người chạy mất, anh chỉ còn lại một cái nhẫn.
Diệp Hàn Ngữ không phúc hậu phụt một tiếng nở nụ cười, “Được rồi, chị cảm thấy hai đứa cũng chẳng có mâu thuẫn gì cả, cô gái Tư Tư kia hẳn là cũng thích em, em đừng sợ.”
“Thích em, còn vắng vẻ em.”
“...” Diệp Hàn Ngữ bị bộ dáng oán phu của Diệp Hàn An chọc đến cười không ngừng, “Đừng nói chị đây không nói với em, loại thời điểm này, em không nên ngồi im không làm gì.”
“Vậy em phải làm thế nào?”
“Đương nhiên là dũng cảm hướng về phía trước rồi!” Cô giơ đôi tay lên, “Bắt cô gái Tư Tư về, trực tiếp ở trên giường khụ khụ, rồi mới cầu hôn thổ lộ, em dùng nhẫn kim cương lớn cùng thân thể của chính mình, nhất định có thể làm Tư Tư cô nương vui lòng phục tùng.”
“...”
Không biết nghĩ tới cái gì, mặt Diệp Hàn An bỗng nhiên đỏ bừng, anh lắc đầu, “Em không thể như vậy.”
“Có cái gì mà không thể, hai đứa cũng đã gặp gia trưởng, trai chưa cưới gái chưa gả, em lại một lòng muốn phụ trách kết hôn, chuyện như vậy lại càng đơn giản rõ ràng.”
Lòng anh khẽ nhúc nhích.
“Lại không được thì em cũng thử xem, đến lúc đó nếu cô ấy dục cự còn nghênh(*) hay là ban mấy cái tát, cái trước thì chính là okie, em cứ triển, nếu cái sau, vậy em phải dừng lại, chậm rãi phát triển cảm tình.”
(*) Vừa ra vẻ từ chối vừa thúc đẩy gọi mời.
Diệp Hàn An lại lắc đầu, “Như vậy, cô ấy sẽ tức giận.”
“Sẽ tức giận.”
“Như vậy không tốt, em không thể làm như vậy.”
“Em không thể....”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...