Editor: Ngạn Tịnh.
Hoắc Nịnh thật sự là một thiếu niên hướng tới ánh mặt trời, nhưng đồng thời, cậu ta cũng là một phần tử hiếu chiến.
Đại tháng là qua hai tháng, hai người qua lại cực kỳ quen thuộc.
Sau đó Hoắc Nịnh cũng không gọi Lục Nhất Lan là búp bê Tây Dương nữa, lúc không có việc gì, đều là gọi bé câm.
Buổi sáng hôm nay, trời đầy mây, có chút mưa bụi.
Mẹ nuôi của Hoắc Nịnh tới, sau lưng còn có ba bé trai.
Lục Nhất Lan chú ý tới, lúc Hoắc Nịnh vừa thấy ba người kia, ánh mắt liền lạnh lẽo xuống.
Đó là hận đến tận xương.
"Nịnh Nịnh, lại đây một chút."
Một bên nói chuyện, một bên làm động tác, Hoắc Nịnh không ngốc, tất nhiên nghe hiểu được.
Ba người kia thoạt nhìn khí thế hơn người, thấy Hoắc Nịnh xuống giường, có một nhóc con giữa mày mang theo kiêu ngạo nói, "Không phải điếc sao? Tôi thấy, vẫn là nghe được đó thôi!"
"Mấy người không phải gạt tiền đó chứ?"
"Ba tôi cho nhiều tiền như vậy, còn muốn chúng tôi tới xin lỗi..."
Tiếng mắng một đợt lại tiếp một đợt.
Trần Băng thấy sắc mặt Hoắc Nịnh không chút thay đổi, lòng thoáng yên ổn lại, vẫn may đứa ngu kia bị điếc, nếu không----
Nếu không sợ là trực tiếp đánh với con trai thị trưởng rồi.
"Nịnh Nịnh, đây là----"
"Con biết, cậu ta là Từ Đông, đây là Trần Húc, còn có Vương Nghị, con đều quen biết."
Cuộc gặp mặt tốt đẹp bắt đầu.
Sau đó, lần đầu tiên Lục Nhất Lan trực tiếp thấy Hoắc Nịnh đánh nhau.
Một loại cách đánh, kiên nghị, không muốn sống.
Đầu tiên cậu ta xông lên, bổ nhào vào thiếu niên chính giữa, sau đó một không quản hai không màng, tiếp tục chính là một quyền, hoàn toàn không sượn tay.
Rất nhanh, người trên mặt đất chảy máu mũi.
Hai thiếu niên bên cạnh có thể bị dọa mê mang luon rồi, nhưng không ngây ngốc lâu, liền lập tức gia nhập chiến đấu.
3 với 1.
Tục ngữ nói, đầu trọc không sợ nắm tóc, một mình Hoắc Nịnh đánh ba, dựa vào chút tàn nhẫn từ sâu trong xương cốt, thế nhưng không xuống thế yếu.
Trần Băng nóng nảy.
Đây chính là con trai bộ trưởng, còn có con trai của các quan nhỏ khác, nhà bà chỉ là hộ dân nghèo, sao có thể chọc đến kiện tụng được, nhịn không được hét lên một tiếng, "Hoắc Nịnh!"
Hoắc Nịnh không bị lay động chút nào.
Dù sao nghe không thấy, quản cái rắm.
Đánh một đứa ngất đi, liền đánh đứa tiếp theo. Không vũ khí, chỉ dùng nắm tay, trường hợp rất máu tanh, Hoắc Nịnh bỗng nhiên quay đầu nói một câu, "Bé câm, trốn trong chăn, đừng nhìn!"
Nhưng, Lục Nhất Lan đã thấy.
Trên mặt Hoắc Nịnh thêm vết thương mới.
Tay bị cào rách, trên mặt có màu xanh tím, một bên mắt sưng lên.
Trận khôi hài này, dưới sự giúp sức của các bác sĩ y tá kéo Hoắc Nịnh lên giường, cùng yêu cầu mãnh liệt của Trần Băng, tiêm một mũi thuốc an thần cho cậu ta mới được kết thúc.
Phòng bệnh bỗng nhiên an tĩnh lại.
Trần Băng hô một câu, "Cô bé, cháu tỉnh chứ?"
Lục Nhất Lan nằm yên không chút động tĩnh.
Một lát sau.
"Cái thứ phá sản nhà mà!
"Hoắc Nịnh, lá gan mày lớn rồi đúng không?"
"Tao cho mày ăn cho mày mặc, nuôi mày, mày cứ như vậy với nhà chúng tao sao?"
"Cái thứ vong ơn bội nghĩa nhà matf, mày muốn hại chết nhà chúng tao đúng không!"
"Con trai bộ trưởng, con trai huyện trưởng, mày cũng dám trêu chọc!"
"..."
Sau đó còn có rất nhiều lời mắng chửi khó nghe, nhưng Lục Nhất Lan lại nghe được tiếng cười của Hoắc Nịnh.
"Đồ ngu! Kẻ điếc!" Giọng nữ thấp hơn nhiều, "Mày cũng chỉ xứng làm đồ điếc, cái thứ nhà mày, nghe không được càng tốt."
"Cút đi, cái thứ trời phạt----"
Lục Nhất Lan nghe không nổi nữa.
Cô ngồi dậy.
Trần Băng đang mắng hăng say vui vẻ, bỗng nhiên thấy có người, sửng sốt một chút, saud dó có chút vội vàng rời đi.
Thiếu niên trên giường, trừ bỏ miệng vết thương, trên tay còn có rất nhiều dấu cào véo.
Lục Nhất Lan viết bảng.
'Anh, anh thế nào rồi?'
"Anh không sao, chỉ là cảm giác có chút mềm..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...