Editor: Ngạn Tịnh.
Nghe thấy giọng nói của Lục Nhất Lan, trên mặt Quân Tử Ngọc vui vẻ.
Hắn biết, nàng sẽ đến.
"Tỷ tỷ, người đã đến rồi."
Bởi vì rất lâu không hé miệng, trong miệng hắn cũng có máu, lời vừa nói ra, máu trong miệng giống như thác nước, chảy xuống.
Một khuôn mặt xinh đẹp, ở tình cảnh như vậy lại càng trở nên nổi bật, càng thêm tà mị ghê người.
"Đừng nói chuyện."
"Thị vệ đâu!" Lục Nhất Lan rất tức giận, "Bị bệnh, không đi mời ngự y, mời bổn vương?"
"..."
Ám Nhất cảm giác bản thân nằm không cũng trúng mũi tên.
Liếc đầu nhìn Quân Tử Ngọc, muốn chủ tử nói giúp một câu, ai ngờ, người kia đã mê say ngã vào trong lòng ngực người khác.
"Còn không nhanh đi!"
"Vâng!" Vâng! Nhanh như chớp không thấy bóng, y đi mời Tề thái y.
"Tỷ tỷ."
"Đừng nói chuyện."
Vẻ mặt nàng đầy lo lắng, lại không chú ý tới, người ngồi trên long ỷ kia, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười, hắn biết nàng sẽ đến.
Khổ nhục kế, cũng là kế.
Ngày hôm qua làm ra loại chuyện xúc động kia, tuy rằng ngẫm lại, cũng không hối hận, nhưng Quân Tử Ngọc sợ, sợ tỷ tỷ bởi vì chuyện đó... Trách tội hắn.
Chuyện ngày hôm nay qua đi, nàng hẳn là sẽ nguôi giận đi?
Nghĩ như vậy, Quân Tử Ngọc dù có chút đầu váng mắt hoa, nhưng tâm tình vẫn duy trì tốt đẹp như trước.
Rất nhanh.
Ám Nhất liền mang theo Tề thái y tới, người chỉ mới vừa vào cửa, đã bị Quân Tử Ngọc thưởng cho ánh mắt hình mũi tên.
Tề thái y thấy Quân Tử Ngọc cùng Lục Nhất Lan, yên lặng trong chốc lát, thẳng cho đến khi Lục Nhất Lan nói, "Tề viện phán, ngươi tới xem cho bệ hạ."
"Vâng."
Hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh ngồi xuống bên cạnh Quân Tử Ngọc, rất bình tĩnh. Lúc hắn bắt mạch, Quân Tử Ngọc vẫn luôn dùng một loại ánh mắt thâm trầm nhìn hắn, hơn nữa miệng còn không ngừng ra dấu.
Nói hắn thành bệnh nặng đi!
Nói thành bệnh hấp hối!
Nói thành người bệnh cần người chăm!
Bệnh nặng!
Lúc bắt mạch, Tề thái y bỗng nhăn mày lại, sau đó vẻ mặt nghiêm lại.
Lòng Nhất Lan cũng treo lên theo, "Tề viện phán, xảy ra chuyện gì?"
"Bệ hạ đây là..."
Ánh mắt Quân Tử Ngọc sáng quắc.
"Lửa giận công tâm, mệt nhọc thành tật, ưu tư quá nhiều..."
Tóm lại, nói ra một đống lớn chứng bệnh Lục Nhất Lan nghe không hiểu, bộ dáng dường như rất ảo diệu cao thâm, cô lắc lắc đầu mình, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Bệ hạ tức giận công tâm, hơn nữa trong khoảng thời gian này làm lụng vất vả quá độ, mới có thể như vậy."
"Chỉ cần khí thuận điều hòa, nghỉ ngơi cho tốt, đừng quá mệt nhọc, tâm tình thả lỏng một chút, lại phối hợp uống thuốc, vậy thì sẽ không sao,"
"Vậy à."
Nghe lên dường như cực kỳ nghiêm trọng, chỉ là ngẫm lại cũng đúng, cả miệng máu, không nghiêm trọng cũng kỳ quái.
Ngày hôm qua, chuyện ngày hôm qua, có lẽ là vì hắn áp lực quá lớn.
Nhìn qua bên kia, Lục Nhất Lan phát hiện Quân Tử Ngọc còn có chút ngốc, chỉ là hắn đã không còn hộc máu.
"Tề viện phán kê đơn thuốc đi, Ám Nhất, ngươi đi gọi người lấy ít nước trong đến đây."
"Vâng."
Viết đơn thuốc xong, Lục Nhất Lan liền nhận lấy xem xem, "Chừng này thuốc?"
"Đúng vậy."
Qua một lát, Lục Nhất Lan liền đi lấy thuốc.
Ngự Thư phòng, chỉ còn hai người.
"Ngươi làm rất tốt."
"Bệ hạ quá khen."
"Hiểu rõ lòng cô vương." Quân Tử Ngọc ôm ngực, khụ khụ hai tiếng.
Tề thái y có chút lo lắng, "Bệ hạ, trước mắt ngài đừng luyện công nữa, lần này lửa công tâm... Phải tĩnh dưỡng tốt một đoạn thời gian."
Quân Tử Ngọc hộc máu là thật, chỉ là không phải bởi vì vất vả lâu ngày mà thành tật gì gì đó, chỉ là bởi vì luyện công quá mức mà phát hỏa thôi.
"Biết rồi."
Chỉ là ngày thường nhàm chán, ban đêm nghĩ đến tỷ tỷ không ngủ được, cho nên nhàm chán luyện công mà thôi.
"Bệ hạ, ngài và Duyệt Vương gia..."
Người vừa rồi còn vẻ mặt ôn hòa, bỗng nhiên thay đổi thành vẻ mặt oán hận, "Không nên hỏi, đừng hỏi nhiều!"
"Vâng." Hắn dường như hiểu rõ cái gì.
Ai vì ai, thẹn quá thành giận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...