Editor: Ngạn Tịnh.
Nếu có thể, thật muốn cùng ca ca vĩnh viễn cũng không chia lìa.
Ban đêm, hơi nóng trong cung có thể hoàn toàn tách bỏ cái lạnh bên ngoài, trong một mảnh ăn uống linh đình, bụng cách một tầng da, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không biết người đối diện rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Hôm nay Lục Nhất Lan chính là vai chính.
Cô rất ít khi ăn mặc một thân mãng bào nghiêm chỉnh như thế, ngồi vị trí đầu tiên hàng quan lại, tất cả mọi người nhìn cô, Hoàng Đế ở phía trên, nhìn qua một mảnh hiền lành.
Này rất khác thường, thái độ của Hoàng Đế quá khác thường.
Bắt đầu từ mấy năm trước Quân Tử Ngọc bị cấm vào Thái Học một năm kia, lòng Hoàng Thượng bắt đầu nghiêng về một bên, hoàn toàn dừng ở trên người Ngũ hoàng tử, người sáng suốt cơ hồ đều có thể nhìn ra được, Quân Tử An, chính là Thái Tử tiếp theo được Hoàng Đế phủng ra.
Nhưng.
Vô dụng.
Thái Tử đương nhiệm không phạm sai lầm, ngươi cũng không có cách nào ngang nhiên bãi miễn y được, cho dù bãi miễn, dưới tay người ta còn có một đích thứ tử, tóm lại, thân phận của Ngũ hoàng tử cực kỳ xấu hổ.
“Hôm nay, là sinh nhật tuổi 22 của Thái Tử.”
Rượu quá ba tuần, Hoàng Đế bỗng nhiên nói chuyện, tất cả mọi người đều an tĩnh lại. Trong cung điện, phảng phất ngay cả tiếng một cây châm rơi xuống cũng có thể nghe rõ ràng.
Lục Nhất Lan cảm thấy, vị phía trên kia, muốn thả chiêu lớn.
Qủa nhiên mà, ông ta bỗng nhiên nói tới hôn sự của Lục Nhất Lan.
“22 tuổi à, trẫm cho rằng, Thái Tử cần lập một Thái Tử phi.”
Người bị điểm danh đứng lên, Quân Tử Ngọc ngồi ở bên cạnh nắm tay nắm chặt, lão bất tử, thế nhưng muốn bức bách ca ca.
Hắn nhìn chằm chằm bầu rượu trên bàn, tim lại treo cao lên.
Ca ca, đừng đón dâu.
“Thái Tử, mấy năm qua, con có coi trọng Thiên kim nhà nào không?”
Lục Nhất Lan không nói.
Hoàng Đế cũng không quản Lục Nhất Lan có trả lời hay không, chỉ là lẳng lặng nói, “Ta thấy, đại nữ nhi Binh Bộ Thị Lang, rất thích hợp với con.”
Muốn tứ hôn, Lục Nhất Lan có động tĩnh, cô đi đến chính giữa cung điện, chậm rãi quỳ xuống, “Phụ hoàng, tuổi tác nhi thần còn nhỏ, không muốn lập phi.”
“Không muốn?”
“Làm càn!”
Làm khó dễ là không cần lý do, ví như hiện tại, Hoàng Đế vô duyên vô cớ tức giận, đánh đổ một cái chén trên đài cao, “Trẫm là hạ chỉ, là tứ hôn, Thái Tử muốn ngỗ nghịch sao?”
“Vẫn xin phụ hoàng thành toàn.”
“Tuổi tác của nhi thần còn nhỏ, không muốn lập phi.”
“22, ngươi nói còn nhỏ, thành Thái Tử nhiều năm như thế, ngươi cũng rất trầm tịch, không làm được cái gì có lợi cho Đại Tấn quốc ta.” Hoàng Đế trầm giọng nói những lời này xong, mọi người đều biết Hoàng Đế có ý gì.
Muốn! Phế Thái Tử nha!
“Từ khi ngươi mười hai tuổi đã làm Thái Tử, đến bây giờ đã có mười năm, ngươi không hề có thành tựu...”
Bỗng nhiên, Quân Tử Ngọc ngồi ở vị trí của mình bỗng nhiên đứng lên, cũng bước nhanh đến chính điện, quỳ xuống, “Phụ hoàng, thành tựu của hoàng huynh, người đời đều biết.”
“Biên tu sách sử, cũng ở Đại Lý Tự tra án, xét xử qua vô số tham quan ô lại, vận chuyển lương hướng, cùng từng viết những cuốn sách hay, sao có thể nói không hề có thành tựu?”
Hoàng Đế còn chưa nói xong, bên cạnh bỗng nhiên có người tới một câu.
“Thần cũng cho rằng! Thái Tử mười năm nay có công không ít, thật sự là...”
“Công lao không ít!”
“Không ít!”
Tiếng nói như vậy hết đợt này tới đợt khác, sắc mặt Hoàng Đế phía trên rất khó xem, rất hiển nhiên, ông ta không nghĩ tới Lục Nhất Lan ở trong đám quần thần lại có tiếng hô cao như vậy.
Quân Tử Ngọc có chút đắc ý liếc mắt nhìn Lục Nhất Lan một cái.
Cô hơi hơi mỉm cười, đứng lên.
“Phụ hoàng, nhi thần cho rằng người nói rất đúng.”
“Nhậm Thái Tử mười năm, Tử Ý tuy có công, nhưng so với Ngũ hoàng đệ, đặc biệt là Thập Nhất hoàng đệ mà nói, kém xa.”
“Vì suy nghĩ cho Đại Tấn quốc ta, nhi thần.... Tự nguyện từ nhiệm chức Thái Tử!”
Toàn trường ồ lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...