Editor: Ngạn Tịnh.
“Đệ là tốt nhất.”
“Ta cũng là tốt nhất, không cần xen vào những việc kia.” Lục Nhất Lan khen trước chê sau, “Nhưng chuyện này, đệ vẫn là làm sai rồi.”
Quân Tử Ngọc ngẩng đầu, một bộ cầu giải thích.
Lục Nhất Lan thở dài một hơi, “Đệ vẫn còn quá trẻ.”
“Nhìn cái chữ này.” Lục Nhất Lan giơ giấy Tuyên Thành lên, “Mặc kệ là đã xảy ra chuyện gì, đệ vẫn là đích hoàng tử, tự hạ giá trị con người đi đánh nhau với Quân Tử An, đều là không ổn.”
“Phải chịu đựng, cho dù muốn trả thù, cũng phải để mọi người không cách nào bắt bẻ hay chê trách đệ được.” Lục Nhất Lan ngước mắt trầm ngâm, “Hiểu ý ta chứ?”
Quân Tử Ngọc có chút mơ hồ, sau đó dường như lại nghe hiểu gì đó, hắn có chút cẩn thận hỏi, “Ý của hoàng huynh là muốn nói, phải làm lén lút?”
“Địch ngoài sáng ta trong tối, mới là tốt nhất.” Cô cho một cái ánh mắt khẳng định.
Lục Nhất Lan nhìn hắn đang suy nghĩ, lại dịu dàng nói, “Đệ tốt với ta, ta đều nhớ kỹ, đệ để ý ta, ta cũng biết, nhưng là Tử Ngọc.”
“Ta cũng để ý đệ.”
Nghe năm chữ đó, đứa bé năm tuổi ngước mắt, trong mắt nhiều thêm vài phần ngạc nhiên nhàn nhạt.
“Đừng xem nhẹ chuyện thanh danh.” Lục Nhất Lan ngồi xuống, “Lần này bị Thái Học từ chối cho học, vị trí của đệ sẽ trở nên xấu hổ.”
“Xấu hổ? Vì sao?”
“Đệ rất nhanh sẽ biết.” Hoàng cung này thật đúng là không dễ lăn lộn, không lưu ý một chút, chính là thua hết cả bàn cờ.
Độ tồn tại của Thái Tử Quân Tử Ý vốn không mạnh, tuy rằng thông tuệ, nhưng Hoàng Đế không biết nghĩ thế nào, cũng không phân cho y chức quan có thực quyền gì, tin đồn bên ngoài cũng không ít, cũng mau thế lực bên nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu mạnh mẽ, hơn nữa trong cung còn có một Thập Nhất hoàng tử được sủng ái, mọi người vẫn cảm thấy Quân Tử Ý làm Thái Tử ổn.
Nhưng bây giờ.
Nhà mẹ Hoàng Hậu lợi hại, nhà mẹ Gia Hoàng Qúy phi cũng không thua kém, bây giờ Gia Hoàng Qúy phi được sủng ái, tốc độ Ngũ Hoàng Tử vượt trội cũng dần nhanh, Thập Nhất hoàng tử lại bị Hoàng Thượng không cho vào Thái Học...
Nhìn thế nào, cũng thấy vị trí Thái Tử đều rất nguy hiểm.
Trong cung, từ trước đến nay người dẫm thấp nâng cao không ít, Lục Nhất Lan cùng Quân Tử Ngọc còn có thể ăn ngon mặc đẹp, nhưng lời đồn đãi này, là chắn cũng không ngăn được.
Mùa hoa đào nở.
Lục Nhất Lan hái một cành cây đào, “Ta nói, là có đúng hay không?”
“Ta...”
“Hoàng huynh.” Trên mặt Quân Tử Ngọc mang theo thần sắc gấp gáp, “Huynh nói bây giờ ta nên làm gì, bây giờ mẫu hậu ngày càng trầm mặc, còn có những cung nhân nói bậy kia----” Đều đáng chết.
Lục Nhất Lan đang suy nghĩ mưu kế không chú ý đến sát ý lướt qua trên mặt Quân Tử Ngọc.
Cô không ngờ tới, cho dù cô từ nhỏ ra sức thay đổi hoàn cảnh sống của Quân Tử Ngọc, hắn vẫn đi theo cốt truyện, gặp phải trắc trở, bắt đầu hắc hóa.
“Những người đó không cần phải xen vào, đệ ôn tập công khóa cho tốt, sang năm vào Thái Học, đệ một lần kinh người là tốt.”
“Ta... Đã biết.”
“Đừng lo lắng, tất cả đều có hoàng huynh.”
Tuy rằng bây giờ Quân Tử Ý trên dưới cả người chỉ có một chức vị Thái Tử hư hư thực thực, nhưng Quân Tử Ngọc chính là rất tin tưởng cô.
Quân Tử Ngọc ôm lấy cô giống như khi còn nhỏ, chỉ là trước kia lùn, bây giờ cao, trước kia là ôm đùi, bây giờ lại là động tình ôm eo cô.
Bỗng nhiên bị người ôm, Lục Nhất Lan có chút không quen.
Nhưng là....
Đây là Quân Tử Ngọc có chút yếu ớt đó.
Sờ sờ đầu của hắn, “Được rồi, trở về ôn tập công khóa đi, mệt mỏi thì ngủ một lát, đừng nghĩ quá nhiều, cũng đừng cái gì cũng không nghĩ.”
“Được.” Tuy rằng đã lên tiếng đáp, nhưng Quân Tử Ngọc vẫn chưa buông tay ra.
Tư thế này của hai người... Lục Nhất Lan luôn cảm thấy có chút quái quái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...