Editor: Ngạn Tịnh.
“Được rồi!” Lục Nhất Lan ôm Cố Mặc Trình, “Em thật sự không sao! Đừng lo lắng.”
“Em không hiểu.”
Cái loại cảm giác sợ hãi mất đi này, đời này Cố Mặc Trình cũng không muốn lại trải qua lần thứ hai.
Cô là công chúa của anh, Cố Mặc Nghĩ, hẳn là anh nên xấy một tòa tháp ngà voi.
Ban đêm, chung quanh một mảnh tối đen, lúc Cố Mặc Trình nằm xuống thấy dưới gối đầu dường như có thứ gì đó cứng lên, sờ một cái, chờ sau khi lấy sách từ dưới gối đầu ra, anh mới cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Thật là...
Bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.
Cuốn sách Người Đẹp Ngủ Trong Rừng, thế nhưng còn ở nơi này. Xốc chăn lên, đứng dậy, đặt quyển sách kia lên kệ sách, nghĩ nghĩ, lại đặt nó trong cặp sách tùy thân mang theo.
Dấu nước mắt trên trang 16, chủ nhân của nó, là tâm linh quy túc(*) mới của anh.
(*) Nơi gửi gắm linh hồn?
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng vừa lên, Lục Nhất Lan mở cửa phòng ngủ ra đã nghe thấy mùi hương thức ăn bay lượn trong không khí, đi đến phòng bếp, bóng dáng cao lớn chuyển động trước bếp, trong lòng Lục Nhất Lan hiểu rõ, trực tiếp xông lên ôm eo anh.
Người đàn ông bỗng nhiên cứng đờ cả lưng.
“Hi, Cố ca ca chào buổi sáng.”
“...”
Người nào đó không nói một lời.
Thật lâu, Lục Nhất Lan không nhúc nhích, Cố Mặc Trình mới nhịn không được nói, “Thiên, anh muốn đổ trứng.”
“Ưm.” Cô buông tay ra, đứng bên cạnh Cố Mặc Trình, “Mau đổ đi, em bưng qua.”
Ăn ý giữa nam và nữ tự nhiên phảng phất đã kết hợp trăm ngàn lần, sau khi chuẩn bị đồ ăn xong, Cố Mặc Trình cởi tạp dề ra, trong không khí truyền đến tiếng nhấm nuốt nhàn nhạt, người đàn ông ngước mắt, “Thiên, trong khoảng thời gian này, em có thể tạm nghỉ học không?”
“Ưm, xảy ra chuyện gì?”
“Anh có một số việc phải làm, em sẽ... Nguy hiểm.” Cuộc chiến với Đông Phương Dự sắp bắt đầu, Cố Mặc Trình hy vọng Lục Nhất Lan vẫn luôn được an toàn.
“Vâng, được ạ, anh quyết định là được.”
Công quá nhỏ quá phối hợp, làm mấy lý do Cố Mặc Trình nghĩ ra tối hôm qua đều không có đất dụng võ. Sau khi ăn xong, Cố Mặc Trình lái xe mang cô đi căn cứ.
Lần trước đã tới một lần, lần này cũng coi như ngựa quen đường cũ, Lục Nhất Lan chào hỏi thủ vệ, liền tay chân lanh lẹ nhẹ nhàng chạy vào. Dường như ở bên này Cố Mặc Trình có uy tín rất tốt, cơ hồ lúc mọi người nhìn anh đều mang theo kính sợ.
Đẩy ra lớp cửa bên trong, Trần Khoái Trần Nhạc, liền ở ngay trước mặt.
“Lão đại!” Hai người trăm miệng một lời.
Cố Mặc Trình hơi hơi gật đầu, “Đây là Trần Khoái, đây là Trần Nhạc, em đã gặp rồi.”
“Đây là Thiên Di, là...” Dường như chưa nghĩ ra nên giới thiệu là gì, Cố Mặc Trình yên lặng, không nói chuyện.
Trần Khoái Trần Nhạc đều hiểu, Trần Nhạc vì giảm bớt xấu hổ, liền hỏi: “Lão đại, anh mang công chúa nhỏ tới bên này, là?”
“Sắp khai chiến với Đông Phương Dự, ở bên ngoài rất nguy hiểm, cho nên tôi mang cô ấy tới đây.”
Sau khi làm quen với vài người, Lục Nhất Lan liền tạm thời ở lại bên này. Cố Mặc Trình dường như rất bận, hai ngày sau đều chưa từng xuất hiện ở căn cứ.
Căn cứ là một nơi rất đơn điệu, không ai nói chuyện với ai, nơi này giống như một cái nhà giam.
Chỉ là Lục Nhất Lan trước nay đều là người chịu đựng được tịch mịch, cũng không để ý nhiều.
Lật trang sách trên tay, Trần Nhạc bỗng nhiên nhảy ra, “Công chúa nhỏ! Lão đại trở lại rồi! Em nhanh chân đến xem anh ấy đi!”
“Cố ca ca đã trở lại?”
“Đúng vậy, nhìn qua rất vui vẻ, nếu em đi xem khẳng định lão đại lại càng vui vẻ hơn nữa ~”
Khép sách lại, Lục Nhất Lan đứng lên, “Nói cũng đúng, dẫn đường dẫn đường!”
“Đi thôi----“
Bên kia, Cố Mặc Trình vừa đi tắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...