Vì một chút ấm áp ấy, anh bỏ vũ khí đầu hàng không còn chút ý niệm báo thù nào nữa.
Bạch Vi Vi...!Bạch Vi Vi...!Vi Vi.
Hàn Chính Vũ im lặng đứng đó thật lâu, lâu tới nỗi trời đã chuyển đêm, bóng tối bao phủ mọi tấc đất, anh mới lái xe về.
Tư thế lái xe có phần gấp gáp.
——
"Cô còn có mặt mũi mà ở đây?"
Âm thanh chất vấn, mang theo khinh bỉ cùng chán ghét.
Bạch Vi Vi đang cầm thìa xúc dưa hấu ăn, cô dùng vẻ mặt trẻ con không hiểu chuyện, ngọt ngào với cô gái đó:
"Dì, chào dì."
"Dì" cũng chính là Lý Thanh Thanh đang kéo vali.
Cô ăn mặc khéo léo, gương mặt tinh xảo, trang điểm nhẹ nhàng.
Trên mặt vốn dĩ đang nở nụ cười ưu nhã nhẹ nhàng, bỗng vì chữ "dì" của Bạch Vi Vi mà vặn vẹo.
Cô ta nhịn xuống cảm xúc muốn bóp chết Bạch Vi Vi, nhìn xung quanh.
Bạch Vi Vi vẫn duy trì mỉm cười:
"Dì muốn tìm anh trai sao? Anh trai không có nhà."
Hệ thống nhắc nhở: 【Nam chính đã về, đang đỗ xe.】
Bạch Vi Vi lập tức biết Lý Thanh Thanh tới làm gì.
Chắc chắn cô ta biết tin tức về tai nạn hôm đó, cho rằng Hàn Chính Vũ đã đuổi cô ra khỏi nhà nên tìm về muốn làm nữ chủ nhân.
Tuy cô không trị được Hàn Chính Vũ, nhưng chẳng lẽ cô có thể để yên cho Lý Thanh Thanh đè đầu cưỡi cổ hay sao? Bạch Vi Vi cảm thấy bản thân sẽ không vô dụng tới vậy đâu.
Bạch Vi Vi tươi cười càng thêm sáng lạn, cô giống như gặp được người bản thân yêu thích, đem dưa hấu trong tay cho Lý Thanh Thanh:
"Dì, cho dì ăn."
Lý Thanh Thanh vừa ghét bỏ vừa không kiên nhẫn nhìn cô, sau đó giơ tay gạt dưa hấu trong tay Bạch Vi Vi đi.
"Cô lại dám đưa cho tôi đồ cô ăn qua, cô đang vũ nhục tôi à?"
Trước khi Lý Thanh Thanh tới đã hỏi thăm qua biết được Bạch Vi Vi bị tai nạn hỏng đầu.
Cô cho rằng Hàn Chính Vũ sẽ vì tức giận mà ném Bạch Vi Vi vào bệnh viện tâm thần, kết quả phát hiện Bạch Vi Vi vậy mà vẫn ở đây.
Trước kia Bạch Vi Vi kiêu căng ngạo mạn, hơn nữa gia thế hơn người, Lý Thanh Thanh cô vẫn luôn bị cô ức hiếp.
Mà hiện tại, nhà Bạch Vi Vi đã phá sản, song thân qua đời, bản thân thì trở nên ngu ngốc.
Lý Thanh Thanh cảm thấy người này xứng đáng bị vậy.
Không, muốn thảm bại hơn nữa mới tốt.
Hàn Chính Vũ thế nhưng còn lưu lại cô, chưa đuổi cô đi.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Lý Thanh Thanh.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Vi Vi.
Sau đó thừa dịp người hầu đi vào phòng bếp, bốn phía không có người, cô ta đột nhiên nắm chặt tay Bạch Vi Vi.
"Tới, dì đưa cháu đến một nơi rất đẹp." Lý Thanh Thanh nhấn mạnh hai chữ "dì"*, trong mắt chỉ còn lại tàn ác.
(*Trong tiếng Trung: Dì = a di (2 tiếng))
Hàn Chính Vũ chưa về, người hầu cũng không ở đây.
Đây chính là cơ hội tốt nhất.
Cô ta sẽ không để Bạch Vi Vi ngáng chân thêm lần nào nữa.
Lý Thanh Thanh cô thích Hàn Chính Vũ đã bao nhiêu năm, đều bị Bạch Vi Vi giữa đường nhảy ra chiếm đoạt.
Thật vất vả chờ đến hiện tại, cô ta làm sao có thể để Bạch Vi Vi ngu ngốc trở ngại mình lần nữa.
Bạch Vi Vi vẻ mặt không hiểu sự đời, cô vui vẻ nhìn Lý Thanh Thanh nói:
"Dì muốn dẫn Vi Vi đi chơi sao?"
Lý Thanh Thanh cười dữ tợn: "Đúng vậy, dì mang cháu đi chơi."
Bạch Vi Vi vô cùng cao hứng đứng dậy, kết quả lại ngã ngồi trên ghế, gương mặt tươi cười ảm đạm:
"Nhưng mà chân Vi Vi chưa khỏe lại, không thể đi được."
Lúc này Lý Thanh Thanh mới để ý một chân Bạch Vi Vi còn băng bó, xem ra vết thương sau tai nạn còn chưa khỏi.
Đột nhiên, Bạch Vi Vi nhìn về phía Lý Thanh Thanh, vẻ mặt chờ mong, sau đó vươn đôi tay khờ dại nói:
"Nếu không thì dì bế Vi Vi đi."
Sắc mặt Lý Thanh Thanh lập tức thay đổi, nhưng nhìn thấy người hầu sắp quay lại.
Trong lòng thâm hiểm, nhanh chóng cầm lấy tay Bạch Vi Vi kéo lên, Bạch Vi Vi nhân cơ hội dựa hết trong lực toàn thân vào người cô ta.
___
LoBe: Hảo ngược tiểu tam:v.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...