Bạch Vi Vi cả kinh, đại khái là không biết phải làm sao.
Hàn Chính Vũ hít sâu vài lần, vẫn à những cảm xúc khác lạ ấy.
Anh thẹn quá hóa giận, đẩy Bạch Vi Vi ra:
"Cô tới đây làm gì? Bạch Vi Vi, có đôi khi tôi nghi ngờ không biết cô có thực sự mất trí hay không?"
Nếu không phải giả, vì cái gì mỗi lần đều có thể trùng hợp xuất hiện trước mặt anh, có thể kịp thời...!Kịp thời lay động trái tim anh.
Bạch Vi Vi ngã ra khỏi tủ quần áo, chân đau xót, nước mắt không nhịn được mà tuôn rơi, cô thật sự ủy khuất.
Cô có thể không ủy khuất sao? Cmn, cô vì lấy lòng Hàn Chính Vũ mà giả mất trí, giả đến mức như thế này, vậy mà người đàn ông ấy lại hoài nghi cô giả trang.
Đây là kỹ thuật diễn không tốt, còn không phải đang vả vào mặt cô sao?
Đột nhiên ngoài cửa sổ tia chớp chợt lóe, sắc mặt Hàn Chính Vũ lập tức trắng bệch, đồng thời Bạch Vi Vi cũng lập tức nhào tới, gắt gao ôm anh.
Sau khi tiếng sấm xé tan bầu trời, cô lớn tiếng khóc
"Anh trai, em sợ, sét đánh a!"
Hàn Chính Vũ: "..."
Hệ thống: [...]
Sắc mặt Bạch Vi Vi tái nhợt, nước mắt văng tứ tung, hoảng sợ nói:
"Anh trai, Vi Vi sợ sét đánh, sợ quá sợ quá."
Lại một tiếng sấm vang lên.
Hàn Chính Vũ ngay lập tức ôm Bạch Vi Vi, sắc mặt càng thêm trắng bệch, anh cũng sợ sét đánh.
Trong đêm tối dông bão, mưa to gió lớn, nước mưa đập vào cửa sổ vang lên những bộp bộp.
Hai người ở trong tủ quần áo ôm nhau run lẩy bẩy, hệ thống tỏ vẻ, hình ảnh này đúng là làm người khác không nỡ nhìn thẳng.
Thật vất vả, âm thanh sét đánh cũng ngừng lại, hai người cuối cùng cũng không còn run rẩy nữa.
Nhưng mà Bạch Vi Vi vẫn rúc trong lòng ngực Hàn Chính Vũ, sụt sịt nói:
"Sau khi em tỉnh lại, nhìn thấy anh trai đâu, sét đánh bên ngoài rất đáng sợ, chỗ nào cũng tối đen như mực, thật đáng sợ."
Sắc mặt Hàn Chính Vũ không tốt, nhưng bởi vì âm thanh của sấm sét đã ngừng lại, anh cũng không còn cảm thấy không thể chịu đựng như nãy.
Hàn Chính Vũ nghe lời nói của Bạch Vi Vi, nhứ đến hành động vừa rồi của cô trong mắt hiện lên một tia ám trầm.
"Cô không phải sợ sét đánh sao? Vì sao vừa rồi lại che tai tôi?"
Người sợ sét đánh, không phải là sẽ che lỗ tai của chính mình sao?
Bạch Vi Vi không suy nghĩ lâu, thanh âm trong trẻo đáng yêu của cô vang lên:
"Đó là bởi vì anh trai cũng sợ sét đánh a.
Em làm sao có thể bỏ mặc anh trai được, cho nên đầu tiên sẽ che tai anh trai, chờ đến khi anh trai không sợ nữa, Vi Vi sẽ tự che tai của mình."
Hàn Chính Vũ: "..." Hắn rất muốn nói rằng ý tưởng này rất ngốc.
Nhưng nghĩ đến Bạch Vi Vi quả thực có vấn đề, đương nhiên có thể làm ra hành động ngốc nghếch như vậy.
Hoài nghi trong mắt Hàn Chính Vũ biến mất, chỉ là vẻ rối rắm trên mặt vẫn còn.
Anh ngơ ngác ôm Bạch Vi Vi, cũng không biết phải biểu hiện như nào mới ổn.
Nói thật, ngay từ giây phút biết mẹ chết vì tai nạn giao thông, Hàn Chính Vũ cơ hồ đã không còn là chính mình nữa, lúc ấy anh hận không thể giết chết Bạch Vi Vi.
Nhưng Bạch Vi Vi cũng bị tai nạn làm mất trí, anh cũng vì vậy mà không thể ly hôn.
Quan trọng là cảm giác anh dành cho cô thay đổi theo từng ngày.
Cảm xúc mới lạ này, không phải chán ghét, cũng không phải thống hận.
Là một loại tình cảm đặc biệt, Hàn Chính Vũ không muốn thừa nhận, anh đã động lòng.
Trước đây, cô theo đuổi anh lâu như vậy, trái tim anh vẫn tĩnh lặng, không gợn sóng.
Nhưng từ khi cô mất trí, Hàn Chính Vũ lại phát hiện, anh đối với cô lại có một loại tình cảm.
Đột nhiên, một đôi bàn tay mềm mại ấm áp đặt lên hai bên tai anh, Hàn Chính Vũ ngẩng đầu, thấy Bạch Vi Vi mấp may môi, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cô nói:
"Anh trai, sắp có sét đánh.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...