Xuyên Nhanh Nam Thần Mau Tới Đây


Hệ thống nghĩ nghĩ
[Cô cứ thử xem, cùng lắm thì hai người anh anh em em ôm nhau, khóc lóc nói: "Anh cũng sợ sét hả?".]
Hình ảnh đó, đúng là khiến người khác không nỡ nhìn thẳng.
Bạch Vi Vi lập tức từ bỏ kế hoạch ban đầu, suy nghĩ xoay chuyển, trên mặt vẫn đơn thuần vô hại như trước.

Truyện Trinh Thám
"Anh trai?"
Bạch Vi Vi khom người, ngây ngốc nhìn Hàn Chính Vũ
"Anh trai, anh làm sao thế?"
Hàn Chính Vũ giống như không thấy cô, ngược lại càng rúc vào bên trong, cắn chặt răng.
Đêm dông bão.

Ác mộng mang tên đêm dông bão.

Chỉ cần dông tố kéo đến vào ban đêm sẽ luôn khiến anh nhớ lại năm mười tuổi ấy, một ngày kinh hoàng.
Ngày ấy, ba anh dẫn anh ra ngoài, vì bão mà xảy ra tai nạn giao thông.


Bởi vì vị trí hẻo lánh, không có ai phát hiện ra hai người họ.

Người cha vì bảo vệ con trai, đã đem đứa con ôm chặt trong ngực, toàn bộ sức nặng của xe đều đè lên người ba Hàn Chính Vũ.
Máu chảy không ngừng, từ trên người ba anh rớt xuống.

Hàn Chính Vũ cho rằng máu người rất lạnh, bởi vì trong lúc anh bị ngâm mình trong máu loãng, cả người đều lạnh tới mức cảm giác bản thân bị đóng băng.

Chờ đến ngày hôm sau, khi phát hiện hai ba con anh, ba anh đè trên người anh không biết đã chết bao lâu.
Kể từ ấy, cứ mỗi đêm có dông bão, Hàn Chính Vũ đều như lâm vào ác mộng.
Bạch Vi Vi gọi anh vài tiếng, phát hiện Hàn Chính Vũ tự mình kìm hãm bản thân trong ý thức, căn bản không để ý tới người khác.

Cô nghĩ gì đó rồi đột nhiên giơ tay sờ mặt anh.
Hàn Chính Vũ bỗng nhiên run lên, giống như bị thứ gì đáng sợ tập kích, duỗi tay nắm chặt tay cô.
Bạch Vi Vi nhỏ giọng kêu:
"Đau, anh trai."
Sau đó không chút do dự vung tay, gỡ tay khỏi Hàn Chính Vũ, cả người đứng không vững ngã vào người anh.
Hàn Chính Vũ bị cô đè lên, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Lại một tiếng sấm vang lên, tay Bạch Vi Vi úp vào hai bên tai Hàn Chính Vũ, gắt gao che lại.

"Anh trai đừng sợ." Bạch Vi Vi nghiêm túc nhìn hắn nói "Như vậy anh trai sẽ không sợ nữa."
Hàn Chính Vũ sửng sốt, ngoài cửa sổ vẫn vang lên tiếng sấm ầm ầm, nước mưa vẫn nặng hạt rơi xuống.

Anh rõ ràng vẫn nghe thấy tiếng sấm, nhưng toàn bộ lực chú ý lại nằm ở đôi tay ấm áp của Bạch Vi Vi, tay cô đặt ở tai anh, cứ như vậy không buông.
Thật giống như chỉ cần che tai lại, anh sẽ không nghe thấy tiếng sấm, sẽ không sợ hãi tới phát run.
Rõ ràng vẫn nghe được tiếng sấm vang rền, cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng trong cơn mưa, nhưng...!Hàn Chính Vũ không hề thấy sợ hãi nữa.

Cũng không cảm thấy rét lạnh.
Bởi vì Bạch Vi Vi tương đối ấm áp, lại mềm mại rúc vào trong lồng ngực anh, một chút cũng không có xúc cảm đầm đìa lạnh lẽo.
Có một thứ cảm giác không tên xuất hiện khiến Hàn Chính Vũ cảm động.

Bạch Vi Vi bướng bỉnh nhìn anh:
"Như vậy sẽ không sợ, anh trai không nghe thấy gì nữa cả."
Hàn Chính Vũ chớp chớp mắt, đem nước mắt ướt át rút về.

Rõ ràng cô ấy là người mình thống hận nhất, nhưng giờ phút này, cô ấy lại là nguồn ấm áp duy nhất của anh.
Bạch Vi Vi hai tay đã tê rần, nhưng cô biết Hàn Chính Vũ thời khắc này yếu đuối nhường nào, cho nên nửa điểm cũng không dám buông tay.
Âm thanh của sấm sét càng ngày càng nhỏ, rốt cuộc Hàn Chính Vũ cũng mở miệng nói:
"Đủ rồi, tôi không cần."
Bạch Vi Vi lại giống như không nghe được vẫn đơn thuần duy trì động tác che lỗ tai, các loại cảm xúc khác nhau xuất hiện trong lòng Hàn Chính Vũ.

Cuối cùng giống như bị gì đó dọa sợ, duỗi tay hung hăng nắm lấy tay cô, khiến Bạch Vi Vi ngớ người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui