"Này, chuyện anh cảm lạnh không có liên quan gì tới tôi.
Đừng có bắt đền tôi, nếu không tôi sẽ trở mặt."
Lạc Linh lập tức nhảy ra thật xa, cảnh giác nhìn chằm chằm Tông Dục Cẩn.
Trong tư liệu lúc này không có cốt truyện như vậy, cậu nhất định phải tránh xa ra một chút.
Cậu quay đầu lại nhìn nữ sinh bên cạnh đã ngừng khóc và có vẻ như đã choáng váng rồi: "Bạn học, cậu nhìn xem, đại ma vương xấu xa như vậy không đáng để yêu thích một chút nào."
"Chúng ta đừng thích hắn nữa.
Đi tìm một người phát hiện ra cậu tốt, người thích cậu và đối tốt với cậu.
Đừng buồn vì cái tên đầu gỗ không hiểu phong tình này mà treo cổ trên một cái cây."
Đôi mắt của Tông đầu gỗ không hiểu phong tình - đại ma vương Dục Cẩn tối sầm lại.
Đúng là tiểu hồ ly miệng lưỡi sắc bén a.
Lạc Linh không quan tâm trong lòng đối phương đang nghĩ cái gì, thấy nữ sinh gật đầu, sau khi mỉm cười thoải mái với nữ sinh, mặt mày đều cong lên vì vui vẻ.
Lại một điểm cốt truyện get √
Cậu xoa xoa đầu nữ sinh: "Cậu nhất định sẽ hạnh phúc.
Phải vui vẻ lên."
Nói xong quay về phía nam chính vẫn luôn tỏa ra khí lạnh, khuôn mặt cũng rất khó coi, nhếch môi nở nụ cười thật tươi.
"Bạn học, gặp lại sau nha."
Trong lòng yên lặng bổ sung, hy vọng lần sau anh không bị tôi làm cho tức chết.
Cậu bỏ chạy rất nhanh mà không mang theo một chiếc lá bạch quả nào.
Văn Nhiên không biết từ lúc nào xuất hiện ở cách đó không xa, trong mắt tràn đầy hung ác.
Lại là cậu ta.
Lại là cậu ta.
Đáng chết.
Tại sao chỗ nào cũng thấy cậu ta?
Thằng khốn.
Nhìn nơi đã không còn ai, Văn Nhiên ở trong lòng hung hăng nguyền rủa mười tám đời tổ tông của Lạc Linh một lần.
Qúa tam ba bận, nếu lần sau cậu ta còn phá hư chuyện tốt của y, y nhất định phải cho cậu ta đẹp mặt.
"Haha, haha."
Lạc Linh xoa xoa cái mũi, nằm nhoài trên tủ kính bày các loại bánh ngọt, vừa nuốt nước bọt vừa oán giận với hệ thống.
"Thống Nhi, cậu xem đi, đây là lần thứ hai, nam chính nhất định đang âm thầm nghĩ cách chỉnh tôi, cái kỹ năng kia của cậu chẳng có tác dụng gì cả."
Đã nói có thể nhìn thấu tất cả âm mưu quỷ kế cơ mà?
Lúc đối mặt với nam chính, cậu chẳng nhìn thấy gì cả.
"Ông chủ, tôi muốn cái này, cái này, cái này, còn có cái này cái này....."
Một lần gọi mười chiếc bánh nhỏ hương vị khác nhau trông rất ngon miệng, hoàn toàn không chú ý đến những người xung quanh đang nhìn mình.
Bây giờ cậu đói đến mức có thể ăn được một con trâu.
[Ký chủ, trông cậu thực sự giống một loại động vật nào đó.]
Lạc Linh ưu nhã trợn trắng mắt, nhận lấy đĩa đồ ăn từ tay ông chủ, đi đến chiếc bàn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.
[Cậu đừng có thay đổi chủ đề.
Cậu vẫn chưa trả lời tôi về vấn đề kỹ năng đâu.
Thống Nhi a, làm người phải có lương tâm, biết không?]
Cậu múc một miếng bánh vị matcha cho vào miệng, vị ngọt tinh tế sộc vào trong miệng, hạnh phúc nheo mắt lại.
Ăn ngon.
Cậu chưa bao giờ được ăn một chiếc bánh ngon thế này!
Tất nhiên, cậu cũng chưa bao giờ ăn thứ gì đắt như vậy, mặt lạnh lùng.
[Ký chủ, tôi không phải là con người, không cần lương tâm.
Ngoài ra, sản phẩm của hệ thống là sản phẩm chất lượng cao.]
Hàm ý là nếu nó vô dụng với cậu thì là do vấn đề của cậu.
"Khụ khụ khụ....." Lạc Linh nghẹn ngào, vỗ vỗ ngực, vô cùng đau lòng.
[Thống Nhi, cậu học xấu rồi, cậu cũng không còn là Thống Nhi mà tôi biết nữa.]
Hung hăng múc một thìa lớn ăn, má phồng lên, vẻ mặt giận dỗi trông rất đáng yêu.
Tông Dục Cẩn cảm thấy họ thực sự có duyên.
Trong vòng một ngày gặp tới ba lần.
"Chao ôi ~ Kia không phải là bạn nhỏ đã va vào Cẩn lúc trước sao?" Cầm Diệp Dương ngạc nhiên nói.
Lam Tử Dật mỉm cười gật đầu, "Đúng vậy, cậu có muốn đi chào hỏi không, Cẩn?"
Anh đã sớm phát hiện ra từ lúc Tông Dục Cẩn chú ý tới đối phương.
Đây là lần đầu tiên Cẩn chủ động chú ý đến ai đó.
Thú vị, thú vị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...