Edit by Shmily
#Do not reup#
– —————————–
Thật ra Chung Hàm cũng không phải không thích ra ngoài, chỉ là bởi vì ra ngoài với cô nên mới hơi có kiên nhẫn mà thôi.
Cho nên đêm nay hắn bỗng nhiên nói như vậy còn khiến Vân Phiếm Phiếm có chút kỳ quái.
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của cô, Chung Hàm nhướng mày nhẹ giọng nói: “Không tin anh?”
Vân Phiếm Phiếm: “… Vậy được rồi.”
Chung Hàm thật sự là không có lừa cô, ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Chung Hàm đã mặc xong quần áo.
Hôm nay hắn không phải đi làm, nhưng vẫn ăn mặc tây trang giày da như cũ.
Hắn còn cố ý không thắt cà vạt, chờ tới lúc cô tỉnh, Chung Hàm liền cầm cà vạt đưa cho cô, ý bảo cô tới giúp hắn.
Ở cùng Chung Hàm lâu như vậy, thứ cô làm được tốt nhất hẳn chính là thắt cà vạt đi.
Chung Hàm cái gì cũng không cho cô làm, cho dù là rửa cái bát, hắn cũng đều tự mình làm, chỉ có việc thắt cà vạt này là hắn lại rất kiên trì.
Cô yên lặng giúp hắn thắt cà vạt thật tốt, thời điểm muốn rời giường thay quần áo, thân thể lại bị Chung Hàm vớt lên, môi hắn hôn lên má cô một cái, sau đó nói: “Có qua có lại, em giúp anh thắt cà vạt, anh giúp em thay quần áo.”
Hai người cọ tới cọ lui hết một tiếng đồng hồ.
Chờ tới khi chân chính ra tới cửa thì đã gần 10 giờ sáng.
Ngồi ở trêи xe, cô vô cùng tò mò Chung Hàm muốn mang cô đi nơi nào.
Chờ tới khi đến nơi, cô đang chuẩn bị tháo đai an toàn ra thì lại bị Chung Hàm đè tay lại, hắn nói: “Không phải nơi này, em ngồi trêи xe một lát, anh đi xuống một chút.”
Cô đành phải buông tay ra, nhìn Chung Hàm xuống xe, sau đó ngồi chờ hắn.
Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, phía trước hình như đang cử hành hoạt động gì đó, có rất nhiều người, còn có rất nhiều phóng viên.
Thân ảnh thon dài của Chung Hàm đi qua, nháy mắt đã bị dòng người tấp nập nuốt sống.
Một lát sau, cô thấy Chung Hàm đứng trêи sân khấu nhỏ đằng kia, còn có người đưa cho hắn một cái micro.
Thì ra là phỏng vấn, bất quá Chung Hàm không phải chưa từng tiếp nhận phỏng vấn sao?
Các phóng viên đối với sự xuất hiện của Chung Hàm cũng thập phần kinh hỉ, một đám sôi nổi chen về trước sân khấu, đối với các vấn đề của phóng viên, Chung Hàm đều trả lời đâu vào đấy, cách nói năng thể hiện hắn là một người đàn ông thành công ưu nhã.
Đến cuối cùng, Chung Hàm ra hiệu ý bảo mình phải rời đi.
Những phóng viên này cũng không dám điên cuồng phỏng vấn hắn giống như phỏng vấn người khác, mà chỉ đi theo sau hắn một chút, lúc này bỗng nhiên có một phóng viên hỏi: “Chung tiên sinh, trong mắt người bên ngoài, ngài vẫn luôn là một người thành công mẫu mực. Vậy cho tới ngày hôm nay, ngài đã từng làm sai chuyện gì chưa?”
Hiện trường lập tức phát ra hàng loạt ánh đèn flash, đều đang chờ Chung Hàm trả lời.
Chung Hàm đang rời đi bỗng nhiên dừng bước, hiển nhiên vấn đề này hắn cũng có câu trả lời.
Tiếp đó, mọi người liền nghe hắn nói: “Chuyện này ở trong mắt mọi người, hẳn cũng là một chuyện sai trái đi.”
Phóng viên tựa hồ thấy sắp có tin tức lớn, liền tiếp tục truy vấn: “A? Vậy xin hỏi đó là chuyện gì ạ?”
Đôi con ngươi của hắn tựa như có tinh quang lắng đọng xuống: “Tôi đã từng bắt cóc một người.”
Hiện trường đột nhiên lâm vào một mảnh yên tĩnh, một lát sau là một tràng tiếng cười vang, mọi người đều cho rằng Chung Hàm đang nói giỡn, căn bản không hề có chuyện này, rốt cuộc thì ai sẽ tin tưởng hắn làm ra loại chuyện đó chứ.
Phóng viên cũng cảm thấy là hắn đang nói đùa, lại hỏi: “Vậy việc ngài cảm thấy mình làm đúng nhất là gì?”
Vân Phiếm Phiếm ngồi trong xe cho nên cũng không nghe được bên ngoài nói gì, nhưng lúc cô nhìn về phía Chung Hàm, tựa như cảm giác được hắn cũng đang ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía này.
Chung Hàm thu hồi ánh mắt, cười nhẹ nói: “Đại khái là bắt cóc cô ấy đi.”
Hai vấn đề đối lập nhưng lại cùng một đáp án, mọi người ở đây đều chẳng hiểu ra làm sao, mà đương sự cũng đã xuống sân khấu, hướng tới nơi nào đó đi đến.
——- HOÀN VỊ DIỆN 1 ——–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...