Edit by Shmily
#Do not reup#
- ------------------------------
Thời điểm Lục Trầm tỉnh lại liền thấy nha hoàn Thải Thanh bên người Lục lão phu nhân.
Thải Thanh thấy hắn đã tỉnh thì nhẹ nhàng thở ra, hỏi: "Lục Trầm thiếu gia, người có sao không?"
Lục Trầm giật giật cánh tay, Thải Thanh lập tức đè hắn lại, dùng ngữ khí của trưởng bối nhắc nhở: "Người đừng động loạn, cánh tay này đại phu vừa mới băng bó xong, cũng không biết là tạo nghiệt gì nữa.
Một người đang yên đang ổn lại bị đâm thành như thế này, cũng may miệng vết thương không có vấn đề gì lớn, an dưỡng vài hôm là sẽ không sao nữa rồi."
Thải Thanh năm nay cũng đã hơn ba mươi, đi theo bên người Lục lão phu nhân đã nhiều năm, suy nghĩ cũng không sai biệt lắm với bà.
Nàng là thật tình quan tâm tới tiểu thiếu gia này, nếu so ra mà nói thì chuyện của đại lão gia và thiếu gia, phận người làm như nàng không có quyền xen vào.
Thải Thanh thấy hắn không nói gì, sắc mặt cũng không tốt lắm, vốn lúc hắn vào phủ cũng an an tĩnh tĩnh, chưa từng mở miệng nói chuyện với ai, thân hình cũng gầy yếu.
Sau khi Cẩn Cẩn tiểu thư tới, hắn mới hơi có chút nhân khí.
Hiện tại lại bị thương, cả người liền giống như uể oải đi rất nhiều.
Thải Thanh lại nói: "Bên chỗ đại lão gia, lão phu nhân đã xử lý rồi.
Lục Trầm thiếu gia có thể yên tâm, sau này sẽ không còn người nào dám tùy tiện khi dễ người nữa.
Hiện tại nô tỳ đi bẩm báo với lão phu nhân, nói là người đã tỉnh."
Lục Trầm giật mình.
Tuy rằng hắn biết Lục lão phu nhân sẽ giúp hắn, thế nhưng hắn lại không nghĩ tới Lục lão phu nhân lại không hề niệm tình thân mà nương tay với Lục Hải.
Trong lòng Lục Trầm có một dòng nước ấm chảy qua, hắn chớp mắt, ngữ khí thong thả nói: "Thải Thanh tỷ tỷ, tay ta cảm ơn...!tổ mẫu."
Thải Thanh nhìn bộ dáng của thiếu niên, cười nhẹ rồi đi ra ngoài.
...!
Vân Phiếm Phiếm trở lại nhà đã hai ngày, phía trên nguyên chủ còn có hai vị ca ca, so với nàng thì lớn hơn ba, bốn tuổi, vô cùng sủng ái nàng.
Lúc ở nhà thì cơ hồ có cái gì tốt cũng đều để phần lại cho nàng.
Chỉ là mấy ngày nay không thấy Lục Trầm, nội tâm nàng liền có chút bất an.
Bên phía Lục phủ rất loạn, không biết Lục Trầm ở bên đó có bị người ta bắt nạt hay không nữa.
Hoa văn màu đen trên vòng tay lại có xu hướng giảm xuống, Vân Phiếm Phiếm cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tạ Vũ thấy cảm xúc của muội muội không vui, liền dỗ nàng: "Có muốn ra ngoài chơi không?"
Vân Phiếm Phiếm dùng sức gật đầu, bỗng nhiên nói: "Nhị ca, muội muốn tới nhà ngoại tổ mẫu chơi, ca dẫn muội đi được không?"
Tạ Vũ có chút khó hiểu: "Không phải muội vừa từ chỗ ngoại tổ mẫu về sao?"
Vân Phiếm Phiếm chậc một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Tạ Vũ thấy nàng như vậy liền nghĩ, chỉ đi chơi một lát mà thôi, hoàng hôn liền trở về cũng không có gì đáng ngại: "Được được được, ca ca đưa muội đi."
Vân Phiếm Phiếm đứng dậy chạy về phía trước, Tạ Vũ cao giọng hỏi: "Cẩn Cẩn, muội đi đâu đấy?"
"Thay quần áo."
Tạ Vũ nghe xong liền lắc đầu, quả đúng là tiểu cô nương đã bắt đầu trưởng thành, biết làm đẹp rồi.
Nhưng Vân Phiếm Phiếm lại không chạy về phòng mình mà là chạy tới phòng bếp.
Đầu bếp mới kia thấy nàng tiến vào liền hỏi: "Tiểu thư muốn ăn gì sao?"
Vân Phiếm Phiếm: "Bánh quế hoa có được không?"
Sau khi đầu bếp làm xong, nàng liền đem bánh cất vào túi tiền, túi tiền không đựng được nhiều, nàng vốn muốn để toàn bộ cho Lục Trầm ăn, thế nhưng bản thân lại đột nhiên thấy thèm nên chỉ có thể ăn trước hai cái.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, nàng liền đi tìm Tạ Vũ.
Tạ Vũ nhìn nhìn hai mắt nàng, vẻ mặt do dự.
Vân Phiếm Phiếm nghi ngờ hỏi: "Nhị ca, sao vậy?"
Tạ Vũ trả lời: "Cẩn Cẩn, có phải muội bảo tú nương làm hai bộ y phục giống nhau không?"
Hay là lúc nàng thay quần áo lại không cẩn thận mặc nhầm, mặc lại quần áo cũ lên trên người?
Vân Phiếm Phiếm: "...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...