Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!


Ánh nắng ban mai rải đầy toàn bộ thành phố, dát lên từng tầng ánh vàng.

Chim chóc lướt qua bệ cửa sổ, âm thanh thanh thúy hót vang, xuyên qua cửa sổ nửa mở lọt vào bên trong gian phòng.

Thiếu niên trên giường hơi động đậy muốn xoay người.

Nhưng vừa lật một cái, lại phát hiện có gì đo đang giam cầm mình.

Thiếu niên mơ mơ màng màng, theo bản năng muốn thoát ra.

Sờ soạng mấy lần lại cảm thấy không thích hợp, cậu bỗng nhiên mở mắt...!
Trong tầm mắt đột ngột xuất hiện một gương mặt quen thuộc, mà cậu cũng đang bị người nào đó bên cạnh ôm chặt.

Thẩm Liệu: "!!!"
Sao cậu lại nằm cùng cô?
Thẩm Liệu mờ mịt trơ mắt ra nhìn, ký ức cuối cùng của cậu là đang làm đề...!
Hình như sau đó mệt quá, cậu bèn ngủ thiếp đi mất.

Sơ Tranh nói với cậun cái gì đó...!
Thẩm Liệu không nhớ ra nổi, lúc ấy cậu buồn ngủ quá.

Thẩm Liệu cẩn thận vén chăn ra xem thử, quần áo đã được đổi thành áo ngủ...!
"Tỉnh rồi?"
Người đối diện đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt trong suốt, dáng vẻ chẳng thấy gì là vừa tỉnh ngủ cả.

"..."
Thẩm Liệu khẽ nuốt một ngụm nước bọt.

Một lúc sau cậu mới tìm được giọng nói của mình, "Quần áo của anh...!Là em thay sao?"
"Bằng không thì sao? Nơi này lại không có người khác."
Thẩm Liệu trong nháy mắt đã đỏ mặt, "Sao em có thể..."
Sơ Tranh chống người dậy, một tay đặt bên kia người Thẩm Liệu, "Sao em lại không thể? Chỗ nào của anh mà em không thể nhìn?"
Thẩm Liệu: "..."

"Mà em đã hỏi anh rồi, chính anh đồng ý để em thay quần áo còn gì."
"Anh đồng ý?" Sao có thể!
Sơ Tranh lấy điện thoại ở đầu giường, bấm vào video quay được tối hôm qua, "Tự anh xem đi."
Hình ảnh hơi rung lắc, giọng nói của Sơ Tranh vang lên qua màn hình.

"Thẩm Liệu."
"Thẩm Liệu, tỉnh lại."
Sơ Tranh kêu mấy lần mà cậu vẫn không tỉnh.

"Tắm rửa đã rồi ra ngủ tiếp."
Thẩm Liệu nghe thấy mình nói buồn ngủ quá, sau đó liền cọ cọ vào ngực Sơ Tranh.

"..."
Thẩm Liệu cảm thấy điện thoại đã nóng lên hầmhập.

Tiếng Sơ Tranh tiếp tục truyền tới: "Vậy em có thể thay quần áo cho anh được không?"
"...!Ừ."
Sau đó màn hình quay lại, hướng xuống đất.

Ống kính chậm chạp di động, chờ khi cậu xuất hiện trong máy thì đã nằm ở trên giường.

Sau đó chính là toàn bộ quá trình Sơ Tranh giúp hắn thay quần áo.

Thẩm Liệu: "..."
Mặc dù phần lớn đã bị Sơ Tranh chặn, thế nhưng nhìn thế nào cũng thấy...!rất lạ.

Thẩm Liệu cứ cảm thấy có điểm gì là lạ, tại sao ngay từ đầu cô lại quay làm gì...!Ý nghĩ này vừa chợt lóe lên, nhưng cũng không ngừng lại quá lâu.

-
Thẩm Liệu nhét điện thoại vào trong chăn, kéo chăn bông che đầu.

Sơ Tranh nhìn cái đống tròn ủm, thầm thấy may mắn vì mình nhanh trí.

Cái này nếu không ghi hình lại còn không phải anh sẽ làm mình làm mẩy đến lật trời sao.


Khi Sơ Tranh lấy lại điện thoại, Thẩm Liệu đã xoá mất video.

Sơ Tranh nghịch nghịch điện thoại, thốt ra một câu, "Điện thoại của em có sao lưu trên đám mây."
Thẩm Liệu đang mặc quần áo chợt dừng khựng lại, quay đầu nhìn cô.

Sơ Tranh hững hờ nhét di động vào túi.

"Mau xoá đi!" Thẩm Liệu kéo lại quần áo mặc trên người, lao tới trước mặt Sơ Tranh, "Em mau xoá đi mà."
"Không xóa."
Sơ Tranh xách túi đi ra ngoài.

Thẩm Liệu lập tức đuổi theo, "Em sao có thể như vậy, mau xóa đi mà."
Hai người một trước một sau từ gian phòng đi ra, Quản gia thấy cũng hơi ngạc nhiên.

Thẩm Liệu quấn lấy Sơ Tranh đòi xóa video, nhưng đã lâu đều chưa được xóa, thế là phiền muộn rầu rĩ, rũ xuống như lá khô.

Sơ Tranh sao có thể xóa bỏ chứng cứ được.

Đương nhiên sẽ không như Thẩm Liệu muốn.

Nhưng kết quả chính là làm cho Thẩm Liệu vài ngày không dám đến gần cô, sợ cô lại quay cái gì kì quái.

-
Kỳ nghỉ mà Sơ Tranh cùng Thẩm Liệu cũng không đi đâu, Thẩm Liệu lúc không có chuyện gì làm thì giải đề, thỉnh thoảng cùng Sơ Tranh đi ra ngoài một chút, ăn một bữa cơm xem một bộ phim.

Đợi đến khai giảng, điểm số của Thẩm Liệu đã tăng lên nhiều, cũng đã không còn ở cuối nữa.

Đỗ Nhược chán nản cực kỳ, nằm sấp trên bàn, "Tại sao...!Tại sao vậy! Ngày nghỉ tớ cũng đăng ký học luyện thi mà sao vẫn hạng chót thế này!"
Tại sao người trong cái lớp này đều biến thái vậy.

Tại sao!!

Trước đó còn có Thẩm Liệu hạng chót, hiện tại Thẩm Liệu cũng đã bỏ đi xa...!
Đỗ Nhược cảm thấy mình muốn khóc chít chít.

Sơ Tranh bị Đỗ Nhược lải nhải miết làm bực bội, bèn lấy từ dưới ngăn bàn ra hai quyển sách bài tập.

"Bộ sưu tập cá nhân của cậu à?" Mắt Đỗ Nhược sáng lên, "Sau khi viết xong có thể độ kiếp thành công sao?"
"Mua ngoài trường." Sơ Tranh dội xuống một chậu nước lạnh, "Mua nhiều vào."
Đỗ Nhược: "..."
Đỗ Nhược nhìn trang bìa, đúng là sách bài tập tiệm sách bên ngoài bán.

Đỗ Nhược đè lên quyển sách bài tập, tiến đến bên kia Sơ Tranh, "Ngày nghỉ cậu cùng bạn học Thẩm Liệu trôi qua dễ chịu không?"
"Rất tốt."
Đỗ Nhược tò mò nháy mắt ra hiệu: "Hai người đã làm gì vậy?"
"..."
Loại chuyện này có thể chia sẻ cho con hàng này sao?
Sơ Tranh không thèm để ý tới Đỗ Nhược, Đỗ Nhược không dám chọc tới Sơ Tranh, rất nhanh đã nói sang chuyện khác.

"Nói mới nhớ, Tạ Mục sao còn chưa tới lớp?"
Đã khai giảng được hai tuần rồi.

Sơ Tranh liếc nhìn chiếc ghế trống trước mặt.

Tạ Mục đủ thông minh, sẽ không xuất hiện nếu không muốn chịu đòn thêm nữa.

Đã một tháng Tạ Mục không đến lớp, Thẩm Liệu chắc đã nghe nói gì đó từ dì Thẩm nên cũng không hỏi Sơ Tranh.

Một tháng sau, giáo viên chủ nhiệm thông báo Tạ Mục sẽ không đến lớp nữa, hắn đã ra nước ngoài.

Tạ Mục không đi học, nữ sinh trong lớp vui mừng nhất.

Rốt cục không cần chịu đựng kẻ bắt nạt đó nữa.

Không có Tạ Mục cố ý không để Thẩm Liệu nghe giảng bài, còn có Sơ Tranh thiên vị dạy học bù, điểm của Thẩm Liệu tăng lên rất nhanh.

100 ngày nước rút cuối cùng, rốt cuộc Đỗ Nhược cũng rời khỏi đuôi xe, thăng thiên lên đầu bảng.

Đỗ Nhược về sau mới phát hiện, bộ đề kia với đề bán bên ngoài không giống nhau.

Cô đã tìm rất nhiều sách, nhưng đều chưa thấy bộ đề kia.


Đỗ Nhược xác định kia là bản lậu —— chỉ lấy trộm trang bìa của người ta đóng vòa.

Về phần bộ đề kia là ai ra, Đỗ Nhược cũng không biết, nhưng chắc chắn là đại lão ngồi cùng bàn đưa cho.

Vì thế Đỗ Nhược mỗi ngày đều vái lạy Sơ Tranh hòng mong độ kiếp.

Sơ Tranh bỗng có cảm giác mình đã Thăng Tiên, trải nghiệm cmn quá quỷ dị.

-
Sau khi tốt nghiệp trung học, Thẩm Liệu cùng Sơ Tranh vào cùng một trường Đại học, Thẩm Liệu có chuyên ngành mình thích, Sơ Tranh chỉ chọn một bộ môn nhẹ nhàng.

Bốn năm đại học, hai người trong trường học là đại diện tiêu biểu cho mấy đôi tình nhân.

Coi như có chưa từng gặp bọn họ thì chắc chắn cũng đã nghe qua tên.

Có vài người cảm thấy có cơ hội, lại nghe ngóng được người ta có hôn ước, thế là lập tức không ai dám làm bậy.

Cho dù có...!thì cũng không trụ nổi quá hai ngày.

Sơ Tranh mặc kệ là hoa đào của Thẩm Liệu hay của cô cũng đều giải quyết cực kì quả quyết, khiến cho không ai dám làm loạn nữa.

Đương nhiên những việc này Thẩm Liệu cũng không biết.

Hắn mỗi ngày đều vội vàng học tập, làm sao có thời giờ đi quản chuyện khác.

Dì Thẩm lúc trước còn rất lo lắng, nhưng qua mấy năm tình cảm của hai người đều cực kỳ ổn định, bà cũng coi như yên tâm hơn một chút.

Vào năm thứ ba đại học của Thẩm Liệu, dì Thẩm ra nước ngoài.

Nghe nói là Tạ Mục ở nước ngoài gây chuyện thị phi, dì Thẩm phải đi chăm lo cho hắn ta.

Thẩm Liệu từ đó về sau không còn nghe thấy tin tức gì về Tạ Mục, cũng không bao giờ gặp lại hắn.

===================
VỊ DIỆN 68 HOÀN TẤT!
===================
17.06.2021.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui