Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thiếu niên nắm lấy một góc áo choàng của cô, nửa khác rủ xuống mặt đất, con ngươi màu nâu nhạt yên tĩnh nhìn lên.
Giống như con rối bị người vứt bỏ.
Không có linh hồn, không hề tức giận.
Vô thanh vô tức.
Làm cho người ta vừa đau lòng... lại vừa sợ hãi.
Sơ Tranh trấn định quay đầu lại, tiếp tục đi ra ngoài.
Đáy lòng yên lặng nghĩ, hắn sinh bệnh ta cũng không thể thay hắn chịu được nha!
Ở lại cũng vô dụng.
Ừm!
Đúng!
Đi nhanh lên!
...
Sơ Tranh khí thế hung hăng ngồi trở lại bên giường, tay thiếu niên lập tức vươn ra bắt lấy cô.
Đôi mắt không chớp nhìn cô chằm chằm.
"Ta không đi." Sơ Tranh dữ dằn nói.
Phiền chết.
Tâm tình Sơ Tranh lúc này rất phiền.
Nhưng cô không tìm được nguyên nhân cụ thể làm tâm tình của mình trở nên như thế, bởi vậy cả người càng thêm táo bạo, đem đến cho người ta cảm giác hung dữ hơn.
Dường như thiếu niên đã nghe thấy, nên lực đạo nắm lấy cô có hơi nới lỏng.
Lúc Tiểu Quý Tử tiến vào, thì Yến Quy đã ngủ mất, hắn nghiêng người, tay đặt ngoài chăn bông, bị Sơ Tranh nắm trong lòng bàn tay.
Tiểu Quý Tử: "..."
Trình tiểu thư thế nhưng lại chiếm tiện nghi của vương gia nhà hắn!
Hắn có nên bảo vệ sự trong sạch của vương gia không nhỉ?!
"Trình... Trình tiểu thư." Tiểu Quý Tử cẩn thận di chuyển đến trước mặt Sơ Tranh: "Trời đã tối rồi, ngài không xuất cung sao?"
Sơ Tranh ra hiệu cho Tiểu Quý Tử nhìn tay mình: "Bảo vương gia nhà ngươi buông ta ra đi."
Cô cũng muốn đi lắm chứ!
Nhưng mà cô đi không được!
Cô còn có thể làm sao!
Cô cũng chỉ là một nhóc đáng thương yếu ớt bất lực mà thôi!!
Tiểu Quý Tử: "!!!"
Không phải Trình tiểu thư chiếm tiện nghi của vương gia à!
"Trình tiểu thư, thật xin lỗi, vương gia... vương gia có lẽ bị bệnh đến hồ đồ rồi." Tiểu Quý Tử vội vàng nói xin lỗi.
Vương gia sinh bệnh, phần lớn thời gian đều cực kì yên tĩnh, cho uống thuốc thì uống thuốc, cho ngủ thì ngủ, cũng không làm ra bất cứ chuyện gì cả.
Sao lần này lại lôi kéo tay con gái nhà người không buông thế kia chứ?
Tiểu Quý Tử không dám đánh thức Yến Quy, nhưng nhìn sắc mặt lạnh băng, rõ ràng đang rất không kiên nhẫn của Sơ Tranh, thì hắn tiến lên thử đẩy tay Yến Quy ra.
Nhưng chưa đẩy được một ngón ra, thì Yến Quy đã mở mắt.
Tiểu Quý Tử luống cuống: "Vương gia, trời tối rồi, Trình tiểu thư phải rời khỏi đây, ngài buông người ta ra trước đi."
Yến Quy liếc hắn một cái, chẳng những không buông ra, ngược lại còn kéo chặt hơn, giống như Tiểu Quý Tử là người xấu muốn giật đồ của hắn.
Tiểu Quý Tử: "..."
Lúc vương gia sinh bệnh thường rất ngoan, nhưng mà cố chấp lên thì không ai làm gì được.
"Được rồi." Sơ Tranh nói: "Để hắn ngủ."
Tiểu Quý Tử giật mình, sợ hãi nói: "Trình tiểu thư, ngài lưu lại nơi này, không tốt cho danh dự của ngài."
Còn trong sạch của vương gia nhà hắn nữa!!
"Ai biết?" Sơ Tranh lạnh như băng liếc nhìn hắn.
"..."
...
Tiểu Quý Tử một đêm không ngủ, trông chừng ngoài điện một đêm, sợ vương gia nhà hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Dù sao thì dung mạo của vương gia nhà hắn cũng thật sự rất đẹp.
Vạn nhất Trình tiểu thư không kiềm chế được, làm gì đó với vương gia nhà hắn thì phải làm sao đây?
Sao hắn lại đồng ý cho Trình tiểu thư lưu lại chứ?
Tuyệt đối không phải vì Trình tiểu thư nhìn rất dữ.
Tuyệt đối không phải!
Nhưng một đêm trôi qua, trong điện cũng không có thanh âm gì truyền ra, mà an tĩnh giống như không có người.
Sắc trời dần sáng, Tiểu Quý Tử nhanh chóng sắc thuốc xong, lấy danh nghĩa đưa thuốc đi vào.
Tiểu Quý Tử nhìn về phương hướng của giường, đột nhiên dừng lại.
Tiểu cô nương tựa ở mép giường, tóc dài nương theo bờ vai cô rủ xuống, xen lẫn với ánh sáng ban mai, như ánh lên một tầng ánh sáng ấm áp trên sườn mặt cô.
Đường cong băng lãnh nơi sườn mặt như nhu hòa đi không ít.
Mà thiếu niên nằm trong ngực cô, hai tay ôm lấy cô ngủ say, chăn bông đắp lên bả vai thiếu niên, chỉ lộ ra khuôn mặt tinh xảo của hắn.
Hình ảnh đó hài hòa không nói nên lời, làm cho người ta không đành lòng phá hỏng.
Tiểu Quý Tử: "..."
Hắn hơi chần chờ, vừa định chuẩn bị ra ngoài, thì Sơ Tranh đã tỉnh.
Ánh mắt thanh lãnh quét tới, cô giơ tay vỗ lên mặt thiếu niên: "Dậy uống thuốc."
Tiểu Quý Tử: "!!!"
Sao có thể vỗ mặt vương gia như thế!
Thiếu niên dường như bị lạnh, nên cả người đều rụt vào ngực Sơ Tranh, một hồi lâu mới chậm rãi mở mắt ra.
Sơ Tranh lại ác liệt vươn một ngón tay, chọc chọc vào mặt hắn.
Cái này cũng rất mềm nha!
Sơ Tranh giống như vừa phát hiện ra đại lục mới, nghiêm mặt chọc đến mấy lần.
Tiểu Quý Tử: "!!"
Đừng có khi dễ vương gia nhà hắn khi đang sinh bệnh chứ!!
Trình tiểu thư dừng tay a!
Nam nữ thụ thụ bất thân đấy được không!
Thiếu niên bị chọc đến tỉnh cả ngủ, nhưng thần sắc vẫn không có chút sinh khí, chỉ ghé vào trong ngực cô, để mặc cho Sơ Tranh chọc, vô thanh vô tức, giống như một con rối tinh xảo.
"Vương gia, thuốc sắp lạnh rồi." Tiểu Quý Tử mở miệng cứu vớt vương gia nhà mình.
Yến Quy hơi ngửa đầu, Sơ Tranh ngón tay liền rơi vào giữa môi thiếu niên.
Cánh môi mềm mại lại ấm áp, giống như bông, mềm mềm mịn mịn.
Lông mi thiếu niên run rẩy.
Sơ Tranh lập tức thu ngón tay lại, nhưng cảm giác nóng bỏng trên đầu ngón tay lại không có cách nào tiêu tán được.
Sơ Tranh cảm thấy người trong ngực có chút nóng đến bỏng tay.
Sơ Tranh lấy lại bình tĩnh, trấn định vươn tay: "Thuốc."
Tiểu Quý Tử nhanh chóng đưa thuốc tới
Sơ Tranh điều chỉnh tư thế, ôm thiếu niên vào ngực, bưng thuốc, trực tiếp đút cho hắn.
Thìa?
Suy nghĩ nhiều.
Sơ Tranh trực tiếp cầm chén đút cho hắn uống.
Yến Quy uống đến mức nhíu mày, cuối cùng còn bị sặc một cái, làm hắn ho khan không ngừng.
"Vương gia sợ đắng." Tiểu Quý Tử đưa một chén nước trắng lên: "Phiền Trình tiểu thư đút cho vương gia một chút nước."
"Tiểu Quý Tử, Tiểu Quý Tử..."
Bên ngoài có người gọi Tiểu Quý Tử, Tiểu Quý Tử lập tức buông nước xuống, chạy ra ngoài.
Nếu bây giờ mà có người xông tới nhìn thấy thì xong luôn đấy!
Trong phòng chỉ còn lại Sơ Tranh và Yến Quy.
Sơ Tranh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của thiếu niên không có bất kỳ biến hóa nào, con ngươi đầy vẻ tĩnh mịch... Đây là biểu hiện của việc sợ đắng sao?
Sơ Tranh sờ sờ trên người, lấy ra một gói mứt hoa quả của Tụ Viễn lâu.
Cô mở ra, lấy một viên đút tới bên miệng thiếu niên.
Đôi mắt tĩnh mịch của thiếu niên liếc nhìn cô một cái, cánh môi đỏ hơi mở ra.
Sơ Tranh đẩy mứt hoa quả vào, đầu lưỡi thiếu niên cuốn lấy ngón tay cô, còn liếm liếm giống như chó con.
Liếm, liếm ta làm gì!!
Sơ Tranh: "..."
Đầu ngón tay Sơ Tranh hơi ép xuống, chặn đầu lưỡi của hắn lại.
Yến Quy ngước mắt.
Trong đôi mắt màu nâu nhạt, giống như vô tội lại như mờ mịt.
Đầu lưỡi hắn đỡ lấy lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng mút một cái.
Sơ Tranh: "!!!"
Nội tâm Sơ Tranh hoảng loạn một trận.
Giây lát, cô trấn định thu tay lại, ném hắn tới bên giường: "Dưỡng bệnh cho tốt, ta đi đây."
Thiếu niên ghé vào trên chăn bông, tóc đen tản ra, bao vây thân thể tinh tế của thiếu niên.
Sơ Tranh rời đi không quay đầu lại.
Nửa ngày sau Yến Quy mới giật giật, hắn giơ tay sờ lên cánh môi, con ngươi tĩnh mịch dần dần nổi lên gợn sóng.
"Trình... Sơ Tranh."
Âm thanh mềm mại của thiếu niên lưu chuyển trong điện.
Ánh nắng mặt trời chói chang từ góc cửa sổ cũ nát tiến vào, rơi ở xung quanh thiếu niên, như họa lên một bức tranh, yên tĩnh lại tốt đẹp.
...
Sơ Tranh vừa hồi phủ, liền bị đôi mắt sưng đỏ của Lục Châu làm cho giật mình.
"Tiểu thư, ngài đi đâu vậy?" Lục Châu khàn giọng, nhìn thấy cô liền chạy tới: "Làm ta sợ muốn chết, ngài không sao chứ?"
"Không sao."
Lục Châu bổ não tiểu thư nhà mình bị bắt cóc, bị ám sát, bị khi phụ... đủ các loại tình huống kì kì quái quái xảy ra.
Chỉ thiếu đi báo quan nữa thôi.
Nhưng nàng không thể.
Tiểu thư đi một đêm không về, nếu như bị người ta biết được, nói không chừng sẽ đồn đại ra đủ thứ chuyện, không tốt cho danh dự và sự trong sạch của tiểu thư.
Sơ Tranh nói mình không sao, Lục Châu vẫn không tin, một hai đòi phải kiểm tra một lần mới yên tâm.
"Ngài đi đâu vậy?" Lục Châu kìm nén nước mắt, nhưng lo lắng vẫn không giảm bớt.
"..." Sơ Tranh trấn định nhìn Lục Châu: "Ta lạc đường."
Lục Châu nửa tin nửa ngờ, nhưng không dám hỏi, chỉ dặn dò: "Tiểu thư, lần sau ngài không thể ra ngoài một mình được nữa, nếu như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...