Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh rửa mặt, mặc quần áo dưới sự hầu hạ cẩn thận của Lục Châu.

Diện mạo của nguyên chủ thuộc về kiểu ôn nhu như nước, cùng với tuổi tác còn quá nhỏ, lúc này bị Sơ Tranh bày ra vẻ mặt lạnh như băng, ngược lại làm cho người ta cảm thấy là cô đang cố ý ra vẻ lạnh lùng.

Mặt mũi này...

Sơ Tranh và người trong gương đồng mắt to trừng mắt nhỏ.

Thế này cũng quá làm ảnh hưởng đến hình tượng cao quý lãnh diễm của cô.

Sao lại lớn lên thế này chứ!

Sơ Tranh lấy đồ trên bàn xuống, rồi cởi bớt đồ trang sức trên đầu ra, chọn một cây trâm đeo lên.

Vật trang sức đơn giản, khó khăn lắm mới kéo được một chút cao lãnh về.

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một canh giờ, tiêu hết năm mươi lượng bạc. 】

Bốp!

Tiểu cô nương trước gương đồng đột nhiên đập một phát vào bàn trang điểm, làm gương đồng cũng bị lung lay.

Đau... Đau quá!!!

"Tiểu... Tiểu thư." Lục Châu cầm áo choàng đứng đờ tại chỗ, trong đôi mắt tràn đầy cẩn thận từng li từng tí.

Tiểu cô nương trấn định thu tay lại, ra hiệu Lục Châu đưa áo choàng tới.

Lục Châu nuốt một ngụm nước bọt.

Nàng thật sự cảm thấy tiểu thư hoàn toàn thay đổi rồi.

Trước đây, tiểu thư luôn ôn nhu dịu dàng, còn lúc này, khuôn mặt tiểu thư luôn lạnh như băng, không có chút biểu cảm nào, làm cho nàng thấy sợ hãi.

Trước kia tiểu thư giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất dịu dàng nhu hòa của đại gia khuê tú.

Nhưng bây giờ, trên người tiểu thư ẩn ẩn lộ ra vẻ tự phụ và sắc bén...


Loại tư thái anh hùng mà nàng chỉ có thể thấy trên người của một số ít công tử thế gia.

Không...

So với các công tử thế gia kia thì tiểu thư càng có khí độ hơn.

Quần áo của thời đại này tầng tầng lớp lớp, váy dài phiêu phiêu, đuôi váy càng khoa trương uốn lượn trên mặt đất.

Sơ Tranh thừa dịp lúc Lục Châu ra ngoài, quơ quơ ống tay áo.

Cái này giống như đang khiêu vũ vậy...

Tay áo và váy dài thế này, lúc đi đường sẽ không đạp phải chứ?

"Tiểu thư..."

Lục Châu bước vào cửa, Sơ Tranh vừa vung tay áo ra, cô mặt không đổi sắc bắt lấy tay áo, rồi nhanh chóng giấu ra sau lưng, trở về cái tư thái thanh nhã lãnh đạm.

Lục Châu nghi hoặc nhìn Sơ Tranh chắp tay đứng trong phòng, bày ra tư thế như đang quan sát quốc gia thiên hạ.

Tiểu thư... tiểu thư nhà nàng vẫn khỏe chứ?!

Sao lại cảm thấy có chút kỳ quái nhỉ.

Lục Châu dè dặt bước tới: "Tiểu thư, có phải ngài khổ sở không."

"Không có." Ta khổ sở cái gì? Nói hươu nói vượn!

"Tiểu thư..." Lục Châu căn bản không tin, nhất định là tiểu thư đang khổ sở.

Nàng vắt hết óc suy nghĩ một hồi, đột nhiên hai mắt tỏa sáng: "Tiểu thư, không bằng chúng ta đi tìm Diệp công tử đi, hắn... hắn và ngài có hôn ước, chỉ cần hắn tiến cung nói rõ với bệ hạ, thì ngài sẽ không cần tiến cung nữa."

Diệp công tử Hoa công tử cái gì.

Không biết, không đi!

Ta muốn đi ra ngoài phá sản!

Sơ Tranh chắp tay đi ra ngoài.

Lục Châu cho là Sơ Tranh nghe lọt tai, nên chạy theo: "Tiểu thư, ngài không thể cứ như vậy mà ra đường được."


Sơ Tranh: "..."

Ra đường thôi mà cũng muốn quản, ta cứ muốn như vậy đấy, thế nào!

Sơ Tranh bày ra tư thế như lão cán bộ chắp tay đi ra khỏi phòng.

Lục Châu vội vã cuống cuồng nhắc nhở cô, Sơ Tranh mặt không biểu cảm quay đầu uy hiếp: "Nếu ngươi còn dám nói tiếp, thì đừng đi theo ta nữa."

Lục Châu hút khí, hốc mắt ửng đỏ nhìn rất đáng thương, nhưng cũng không dám lên tiếng nữa, sợ Sơ Tranh không cho nàng đi theo.

Nàng chỉ là một nha hoàn, nếu chủ tử không cho theo cùng, thì nàng bắt buộc phải lưu lại.

Thành vương phủ do chính tay tiên đế ngự tứ, nằm ở khu vực hoàng kim của hoàng đô.

Như vậy có thể thấy được, lúc trước Thành vương được tiên đế coi trọng như thế nào.

Đương nhiên đó cũng chỉ là đã từng huy hoàng.

Bây giờ tiên đế và Thành vương đều đã chết.

Thành vương không có thân nhân khác, chỉ còn cô nhi quả mẫu lưu lại, bây giờ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt người khác.

Sơ Tranh chỉ có thể cảm thán dưới đáy lòng về nhóc đáng thương như mình.

Trên có Hoàng đế âm dương quái khí, làm việc không theo lẽ thường.

Dưới có mẹ kế và kế muội nhìn chằm chằm.

Bên ngoài còn có những người từng có thù oán với Thành vương, vây xem kịch vui, tùy thời có thể giẫm thêm một cước.

Ta đúng là nhóc đáng thương, không sai chút nào.

Tự ôm chính mình an ủi một cái.

Vậy năm mươi lượng bạc này tiêu sao bây giờ?

Nguyên chủ cứ cách ba tháng sẽ được nhận hai mươi lượng bạc... mặc dù bây giờ đã bị bớt xén mất.

Nhưng nguyên chủ xài hai mươi lượng trong vòng ba tháng cũng không hết, bây giờ có nhiều gấp đôi, làm sao mà tiêu hết đây?


Sầu quá!

Con đường Sơ Tranh đang đứng là nơi phồn vinh nhất hoàng đô.

Người người nhộn nhịp lui tới, có tiểu thương lớn tiếng kêu la, có phụ nhân cò kè mặc cả, có hài đồng ồn ào vây quanh sạp đồ chơi làm bằng đường, cũng có những chiếc xe ngựa sang trọng ngẫu nhiên đi xuyên đường phố.

Sơ Tranh đi vào một cửa tiệm nhìn rất xa hoa.

Đi vào rồi mới phát hiện bên trong bán y phục.

"Cô nương, hoan nghênh nha." Một nữ tử trang điểm hoa hòe lộng lẫy đi tới, mùi thơm nức mũi.

Sơ Tranh lãnh đạm nhìn bốn phía.

Nữ tử cầm cây quạt che miệng cười: "Cô nương lần đầu tiên tới a? Cẩm Tú phường chúng ta không tiếp đón những khách nhân đi riêng lẻ, nhưng hôm nay thong thả, nên cô nương có thể tùy tiện nhìn một chút."

Lục Châu ở phía sau, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một nắm.

Khi nữ nhân này nói chuyện, mặc dù vẫn luôn cười, nhưng giọng điệu làm ngươi ta rất không thoải mái.

Giống như đang nói tiểu thư nhà nàng không mua nổi.

Sơ Tranh không để ý đến thái độ của nữ nhân lắm: "Rất đắt?"

"Đó là đương nhiên."

Nữ nhân đong đưa cây quạt, thần thái mang theo vài phần cao ngạo, sắc bén.

Rất đắt!

Rất tốt!

Vô cùng tốt!

Sơ Tranh tâm tình rất tốt đi vào trong.

Cẩm Tú phường là một cái lâu, ở giữa là những y phục tinh mỹ treo trên giá đỡ, hai bên nam nữ được phân chia riêng biệt.

Ở trên lầu còn có nữa, lúc này có không ít cô nương tụ tập trên lầu, oanh oanh yến yến, thập phần náo nhiệt.

"Cô nương hôm nay đến rất đúng lúc, chưởng quỹ nhà ta vừa tự mình thiết kế y phục, ngài có muốn lên xem một chút không?"

Lời nói của nữ tử làm người ta không tìm ra được chút sai sót nào, từng câu từng chữ đều mang theo vẻ cung kính, nhưng thái độ và hành vi cử chỉ của nàng ta lại không có ý đó.

Sơ Tranh tiện tay chọn một bộ váy áo: "Bao nhiêu tiền?"

"Hai mươi lượng."

Nữ tử nói: "Những bộ này là của năm ngoái, cho nên giá thấp hơn, nhưng nhìn cô nương có lẽ không mặc được."


Đến Cẩm Tú phường của bọn họ, ai cũng đặt làm theo yêu cầu.

Ai còn mua những thứ này nữa.

Y phục tốt chân chính đều ở trên lầu, còn những y phục treo ở đây, là để ứng phó với những khách nhân chưa biết quy củ như thế này.

Sơ Tranh ra hiệu cho Lục Châu cầm quần áo, rồi tiếp tục chọn thêm một bộ ba mươi lượng.

"Tính tiền."

"Tiểu thư!" Lục Châu kinh ngạc lên tiếng, những y phục này tiểu thư căn bản không mặc được.

Sơ Tranh dùng ánh mắt uy hiếp bắt Lục Châu yên tĩnh.

Lục Châu ôm y phục, vừa lo lắng lại vừa ủy khuất.

Mặc dù nàng rất tức giận vì nữ nhân này xem thường người khác, nhưng cũng không thể tiêu xài bậy bạ thế này được.

Từ sau khi vương gia qua đời, thì viện của họ không còn được nhận tiền bạc nữa, sau này cuộc sống còn nhiều cái cần dùng thì biết lấy đâu ra chứ.

Biểu cảm của nữ tử có chút cổ quái, nhưng Sơ Tranh nguyện ý mua, nên nàng ta gọi tiểu nhị đến tính tiền cho Sơ Tranh.

【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành nhiệm vụ, năm mươi lượng ban thưởng đã đến sổ sách. 】

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tiểu tỷ tỷ mua lại Cẩm Tú phường. 】

Sơ Tranh vừa móc tiền ra, thì Vương Giả liền thập phần tri kỷ nói cho cô biết nhiệm vụ hoàn thành, đồng thời phát nhiệm vụ thêm lần nữa.

【 Tiểu tỷ tỷ, sao có thể để bọn họ xem thường chúng ta được! Chúng ta rất nhiều tiền! Mua! Nhất định phải mua! 】

Sơ Tranh: "..." Không, ta không muốn!

【 Không, cô muốn! 】

Sơ Tranh: "..."

Chó chết!

Sơ Tranh hít sâu.

Hít sâu.

Lại hít sâu.

"Ta muốn, gặp chưởng quỹ của các ngươi."

Mua cửa tiệm!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận