Xuyên Nhanh Nắm Tay Anh Cùng Ngắm Sao Trời


Thanh Nhược lau nước mắt, ngồi một lúc để bình tĩnh trở lại rồi đứng dậy mở vali tìm quần áo.

"Anh xem trước đi, em đi tắm."
Lâm Thư Dung ừ một tiếng, nằm ở trên giường tiếp tục xem Lôi Thần thi đấu, Giải đấu chuyên nghiệp toàn cầu hai năm qua, hắn một trận cũng không bỏ sót.

Hắn chỉ là không bao giờ đăng nhập vào trò chơi kia nữa, nhưng vẫn luôn ở bên ngoài lưỡng lự chần chừ.

Quên? Làm sao có thể quên được cơ chứ.

Lãnh xà, vẫn là Lâm Thư Dung.

Nhưng bây giờ cô đã đến và đưa tay ra với hắn, thì còn cần do dự lo lắng gì nữa.

Thời điểm Thanh Nhược từ trong nhà vệ sinh đi ra, Lâm Thư Dung vẫn đang mải xem video trận đấu tiếp theo, hiện tại là tứ kết của S5, Tia Chớp thậm chí còn không qua được vòng bảng.

Bốn chiến đội còn trụ lại là lần lượt là: hai đội của Hàn Quốc, trong đó có Lôi Thần; còn lại là một đội Âu Mỹ, một đội Trung Quốc.

Tuy nhiên khả năng giành chức vô địch lớn nhất vẫn là Lôi Thần.

Thanh Nhược mặc một bộ đồ ngủ dài tay đi ra, lấy khăn xoa xoa tóc, đứng bên giường hỏi Lâm Thư Dung "Anh có muốn tắm rửa không?”
Lâm Thư Dung lắc đầu.

Thanh Nhược tiếp tục hỏi hắn "Gội đầu thì sao?”
Lâm Thư Dung tiếp tục lắc đầu.

Thanh Nhược đang đứng lau tóc, thấy thế liền nhíu mày, giọng điệu rất nghiêm túc "Tóc anh bẩn rồi, phải gội đầu, sáng mai còn ngồi bắt máy bay, hiện tại đi vào tắm rửa ngay lập tức.”
Biểu cảm trên mặt Lâm Thư Dung có chút rạn nứt, từ trên màn hình ngẩng đầu lên nhìn, cô còn thật sự thật nghiêm túc.

Lâm Thư Dung nuốt nuốt nước miếng "Lát nữa anh sẽ tắm được không?”
"Không được."
“......”
Lâm Thư Dung vẫn còn muốn kì kèo tìm cớ, Thanh Nhược đã tiến đến trực tiếp đóng laptop lại "Mau đi.”
"..." Lâm Thư Dung chỉ có thể chậm chạp đứng lên, sau đó đi tới cửa đổi dép lê của nhà vệ sinh rồi chuẩn bị bước vào phòng tắm.
"Anh không thay quần áo sao?"
"Không thay." Lâm Thư Dung nói xong liền muốn đóng cửa lại.

Một tay đặt lên cửa phòng tắm, Thanh Nhược đứng chắn trước cửa "Áo len có thể không đổi, nhưng quần áo bên trong cũng không thay vậy thì tắm rửa có tác dụng gì?”
"..." Lâm Thư Dung - người bị giáo dục lần hai, cam chịu cúi đầu từ bên cạnh cô nghiêng người bước ra ngoài, mở balo tìm quần áo.

"Quần lót..." Bà tiểu quản gia ở phía sau lên tiếng nhắc nhở.

"Lấy luôn vớ ra trước để sáng mai đi."

Lâm Thư Dung ngẩng đầu, còn chưa kịp nhỏ giọng kháng nghị thì cô đã nhìn hắn lên tiếng trước "Hôm qua anh ở bên ngoài không thay vớ, hôm nay còn không muốn đổi sao?”
"..."
KO.

Lâm Thư Dung, thua cuộc.

Cam chịu lấy vớ ra.

Thanh Nhược cầm túi nilon tiến tới, ngồi xổm xuống lấy vớ hắn vừa cởi ra đang nhét trong giày, Lâm Thư Dung nhìn nhìn mặt đều nóng lên, muốn đưa tay cướp.

Cô kéo dãn vớ ra rồi gấp gọn vào, bỏ vào một chiếc túi nilon cùng với đôi vớ bẩn của mình "Bây giờ giặt thì sáng mai sẽ không kịp khô, trước tiên để như vậy, tối mai ổn định lại rồi mới giặt.”
Thanh Nhược cột chặt túi nilon rồi đặt bên cạnh vali của cô, sau đó lướt qua Lâm Thư Dung đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

Lâm Thư Dung nóng mặt đi theo đến cửa, nhìn cô dùng xà phòng của khách sạn rửa tay, một bên còn lên tiếng dặn dò hắn "Từ bây giờ vớ đổi mỗi ngày một lần, chậm nhất là hai ngày.

Sau khi rửa chân thì phải giặt sạch, nếu anh không muốn giặt thì để em, nhưng nhất định phải thay vớ, có nghe thấy không?"
Lâm Thư Dung gật đầu "Ừ.”
Lâm Thư Dung vừa mở vòi nước thì lại nghe thấy cô ở bên ngoài nói "Anh đừng dùng dầu gội đầu của khách sạn, hãy sử dụng cái mà em mang theo á.

Chai nhỏ màu xanh là dầu gội đầu, màu hồng là dầu xả, còn có chai màu tím là đựng sữa tắm.”
"Ồ."
Hắn tắm rất nhanh, Thanh Nhược vừa mới sấy tóc xong đã thấy hắn bước ra ngoài, vì thế liền nâng máy sấy tóc lên hỏi hắn "Sấy tóc không?”
Lâm Thư Dung gật gật đầu đi qua nhận máy sấy tóc.

Thanh Nhược đứng dậy, đi vào phòng tắm để gấp lại tất cả quần áo hắn vứt trên giá treo.

Lâm Thư Dung đang sấy tóc, nhìn động tác thu dọn đồ đạc lưu loát của cô, giật giật khóe miệng có chút nhàm chán nghĩ, sau này cô sẽ không mỗi ngày nhìn chằm chằm vào hắn, hỏi xem hắn có thay vớ hay không?
Vào buổi đêm, hai người ngủ chung một cái giường.

Lâm Thư Dung mặc một chiếc quần lót nhỏ đang nằm co ro trên chiếc giường mà hai người đã nằm xem video từ hồi nãy, cẩn thận chỉnh sửa hai cái gối đầu, lại vuốt phẳng chăn bông, thanh âm mềm mại dễ thương gọi cô "Mau đến đây ngủ ngủ~"
Thanh Nhược đang thu dọn quần áo, cũng không quay đầu lại hỏi "Ngủ ngủ là ai?”
"..." Lâm Thư Dung đen mặt, trực tiếp nằm xuống kéo chăn lên đắp kín cơ thể.

Một lát sau cô tắt đèn, trong bóng tối, nương nhờ ánh sáng mờ ảo ngoài cửa sổ để đi đến bên giường, nhấc mép chăn lên rồi nằm xuống, tiến lại gần vươn tay ôm eo Lâm Thư Dung, cằm dán sát vào lưng hắn.

Tay cô hơi lạnh, cằm cũng lạnh.

Lâm Thư Dung xoay người, lần này đổi thành hắn ôm Thanh Nhược vào trong ngực, thân thể cô có chút cứng đờ.

Chân hắn chạm vào người cô, thực nóng.

Hắn cúi đầu dịu dàng hôn lên tóc cô, hai người dùng chung một loại dầu gội và sữa tắm nên mùi hương khắp người đều giống nhau.


"An tâm ngủ đi.”
Thanh Nhược thực sự yên ổn mà dựa vào người Lâm Thư Dung, tay đặt lên eo hắn, hô hấp dần trở nên đều đặn vững vàng.

Buổi sáng Lâm Thư Dung dậy trước, đi xuống cửa hàng gần khách sạn mua bữa sáng, sau khi về phòng mới gọi cô rời giường.

Thời điểm Thanh Nhược đang đánh răng trong nhà tắm, hắn dựa vào cửa hỏi cô "Nhà em ở đâu?”
"Đế đô."
Lâm Thư Dung thật dài nga một tiếng "Chúng ta muốn đi Thượng Hải.


Thanh Nhược gật đầu, cúi xuống phun ra bọt kem đánh răng trong miệng "Em biết, làm sao vậy?”
Lâm Thư Dung mím môi một chút "Tạm thời em không về nhà sao? Khi nào thì em phải về?”
Thanh Nhược đánh răng xong, lắc đầu, "Tạm thời chưa nghĩ đến chuyện đó.”
Lâm Thư Dung không hỏi thêm nữa.

Khi hai người ăn sáng, Thanh Nhược mở miệng "Ba mẹ em khi em mười tuổi đã ly hôn, sau đó em vẫn luôn ở Mỹ học tập, vừa tốt nghiệp đại học thì về nước.

Bọn họ đều đã có gia đình riêng, nhà ở Đế Đô là ba mua cho em, không có ai sống tại đó cả.”
"Cho nên..." Thanh Nhược nhún nhún vai
"Em chỉ cần an tâm làm tốt cái đuôi nhỏ của anh là được.”
Lâm Thư Dung mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu cô "Bạch phú mỹ nha ~"
Thanh Nhược hừ hừ, đắc ý ngẩng đầu "Có rất nhiều người muốn theo đuổi em đó, anh phải trông chừng cho kĩ vào.”
Lâm Thư Dung bật cười "Ngoại trừ anh ra còn có ai có ánh mắt không tốt như vậy.”
Thanh Nhược liền duỗi chân đá hắn, Lâm Thư Dung cũng không trốn "Ai dám nhớ thương em, lão tử cắt đứt chân chó của hắn, để cho hắn chạy lung tung đuổi theo.”
Thời điểm hai người từ sân bay Phương Đông Thượng Hải đi ra là đã hơn 12h.

Lâm Thư Dung đứng bên ngoài sân bay dùng di động Thanh Nhược gọi điện thoại.

"Thủy ca, là em, Thư Dung."
Đại khái khoảng năm sáu phút sau, hắn cúp điện thoại nhét vào trong túi, một tay kéo vali của Thanh Nhược, một tay dắt cô "Đi thôi.”
"Đi đâu?"
"Trước tiên đến nhà Thủy ca."
"Thủy ca là ai vậy?"
Vào ga tàu điện ngầm, Lâm Thư Dung cầm di động của Thanh Nhược tra tuyến đường, sau đó mua vé cho cả hai.

Lúc lên tàu điện ngầm, hắn để Thanh Nhược ngồi trên vali, còn chính mình thì đứng bên cạnh.

Lâm Thư Dung xác nhận lại một chút đường đi rồi cất điện thoại vào túi.


"Lúc trước anh gia nhập Tia Chớp là do người này đề cử, mọi người đều gọi anh ấy là Thủy ca."
Thanh Nhược suy nghĩ một chút, lập tức nhớ ra là ai, vóc dáng có chút thấp bé, màu da hơi đen, nhưng lúc trước trong giới thể thao điện tử cũng rất có danh tiếng, sau trận thua của Tia Chớp S3, hắn cũng rời khỏi Tia Chớp, cuối cùng hình như đã hoàn toàn rút lui khỏi giới eSports.

Cô ngồi ở trên vali kéo góc áo Lâm Thư Dung tò mò hỏi "Hiện tại anh ấy đang làm gì vậy?”
Lâm Thư Dung lắc đầu, hắn đội mũ lưỡi trai, cúi đầu che đi vết sẹo trên trán, ánh mắt sâu trầm ẩn hiện trong bóng tối "Sau này anh cũng chưa từng liên lạc lại với anh ấy, vốn còn tưởng rằng anh ấy đã đổi số, đi qua xem một chút.”
Sau bốn mươi phút trên tàu điện ngầm, thêm hai mươi phút xe buýt, lại đi bộ hơn mười phút, rốt cục cũng đến được tiểu khu mà Thủy ca hiện đang sinh sống.

Lâm Thư Dung tìm thấy tòa nhà C nơi Thủy ca nói, bấm chuông cửa.

"Thư Dung sao?"
"Ừm." Lâm Thư Dung đứng trước camera ở cửa, vén mũ lên "Thủy ca, là em.”
Cửa bảo vệ mở ra "Mau vào mau vào."
Giọng nói kích động vui vẻ của người đàn ông truyền ra.

Gia đình Thủy ca ở tầng 16, hai người vừa ra khỏi thang máy đã thấy một người đàn ông có chút mập mạp mang dép lê, trong tay còn đang ôm một đứa trẻ.

"Thư Dung đến.”
"Thủy ca."
Thanh Nhược bị Lâm Thư Dung cầm tay dắt đi, cũng gọi theo "Chào Thủy ca.”
"A xin chào xin chào, mau vào đi, chị dâu cậu đang nấu canh, thức ăn đã đầy đủ, có thể bắt đầu ăn cơm rồi."
Lúc bước vào phòng, Lâm Thư Dung cùng Thanh Nhược đứng ở cửa muốn đổi giày, Thủy ca một tay ôm đứa nhỏ một tay kéo Lâm Thư Dung "Vào nhanh, đổi giày cái gì.”
Một người phụ nữ mặc tạp dề xuất hiện ở cửa đối diện với phòng bếp, mỉm cười với bọn họ "Mau vào đi, không cần đổi đâu.”
Đứa bé Thủy ca ôm vẫn còn rất nhỏ, nhìn qua còn chưa tròn một tuổi, nhỏ nhắn, mũm mĩm, trắng trẻo, rất đáng yêu.

Lâm Thư Dung đem vali Thanh Nhược đặt ở cửa, ba lô lấy xuống đặt phía trên "Bao nhiêu tuổi rồi?”
"Bảy tháng."
Thủy ca ôm đứa nhỏ, nói xong nhíu mày nhìn Lâm Thư Dung, "Tiểu tử cậu không giới thiệu em dâu một chút sao.”
Lâm Thư Dung liền cười, ôm eo Thanh Nhược "Sở Thanh Nhược.”
Thủy ca nháy mắt nhìn Thanh Nhược "Phải ở cùng một chỗ với tên khốn này, ủy khuất em rồi.”
Thanh Nhược mím môi cười không trả lời.

Người phụ nữ từ phòng bếp bưng theo bát canh bước ra "Nào nào, đã gần hai giờ rồi, trước tiên đến ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Mới vừa rồi liếc nhìn một cái đã cảm thấy quen mắt, hiện tại Lâm Thư Dung và Thanh Nhược cũng đã nhận ra là ai, đây cũng là một nữ MC trong giới thể thao điện tử, chỉ có điều không phải là quá nổi tiếng, hình như đã giải nghệ từ rất lâu rồi.

"Là Thỏ Bạch tỷ tỷ sao?"
Thanh Nhược mở miệng hỏi.

"Là chị, xin chào.

Lâm Thư Dung, xin chào." Mọi người thân thiện chào nhau tại bàn ăn.

Thủy ca cũng chính thức giới thiệu "Vợ tôi, Quan Đình Na.”
Lâm Thư Dung cùng Thanh Nhược đều gật đầu cười "Xin chào chị dâu.”
Thủy ca cười ha hả, vẫn là một tay ôm đứa nhỏ "Tên hỗn đản này em biết, Lãnh Xà, Lâm Thư Dung.

Còn đây là Sở Thanh Nhược, vợ của nó.”
Quan Đình Na cười mời mọi người ngồi xuống, rót đồ uống "Rượu thì đừng uống, hai người vừa mới xuống máy bay, con cũng còn nhỏ, một mình chị không thể quản hết được."
Khi ăn cơm, đứa trẻ được Quan Đình Na bế trong lòng, Thanh Nhược ngồi bên cạnh nàng, thời điểm bọn họ đến cũng là lúc thằng bé vừa tỉnh dậy, bây giờ sữa đã nguội, phải cho nó bú.


Quan Đình Na bận chăm sóc đứa bé nên bản thân không có cách nào ăn cơm.

Thanh Nhược ăn xong nửa chén cơm liền nói "Chị dâu, để em ôm cho, chị ăn chút gì đi.”
"Không cần, đều đã quen rồi, bình thường sẽ để lão Thủy bế."
Thủy ca cùng Lâm Thư Dung đầu tiên là hỏi tình hình gần đây của nhau, chỗ Lâm Thư Dung không có gì để nói.

Sau khi Thủy ca rút lui đã nhờ vả vài mối quan hệ để tìm được một công việc ổn định.
Quan Đình Na là anh quen sau này, bản thân cô cũng nghỉ việc, trở thành nhân viên hậu trường sản xuất ấn phẩm video, hai người tìm hiểu yêu đương rồi kết hôn.

Sau khi sinh con thì Quan Đình Na chỉ làm thêm một ít công việc trên mạng để có nhiều thời gian chăm sóc gia đình.

Lúc Thủy ca nhận được điện thoại của Lâm Thư Dung thì cũng vừa tan ca, sau đó liền trực tiếp xin nghỉ buổi chiều.

Lâm Thư Dung lấy đồ uống thay rượu kính Thủy ca một chén "Thủy ca, làm phiền anh.”
Thủy ca cười ha hả "Phiền toái cái gì nha, bây giờ tên hỗn đản cậu cũng biết nói lời khách khí rồi, ngày đó mắt còn đặt trên đỉnh đầu a."
Lâm Thư Dung mím mô, "Tuổi trẻ ngông cuồng.”
Thủy ca liền hừ hừ "Tuổi trẻ ngông cuồng cũng không ai kiêu ngạo như cậu.”
"Trở lại làm gì vậy?"
Lâm Thư Dung buông đũa xuống, giơ tay phải lên, một bàn tay không trọn vẹn, chỉ còn lại ba đầu ngón tay.

"Thủy ca, anh nói em như vậy, còn có thể thi đấu chuyên nghiệp sao?"
Thủy ca nhìn hắn không trả lời.

Tay Lâm Thư Dung vẫn giơ ra giữa không trung.

"Cậu nói nghiêm túc, không đùa giỡn?"
Lâm Thư Dung gật đầu "Nghiêm túc.”
Thủy ca liếm môi, có chút lo âu, nâng tay sờ sờ tóc mình "Lâm Thư Dung! Cậu thật là đã nghĩ kỹ rồi? Còn muốn đánh?”
Thanh Nhược đã sớm quay đầu, khẩn trương nhìn hắn.

Quan Đình Na lúc trước muốn mở miệng, hiện tại cũng chỉ im lặng chờ đợi, ôm đứa nhỏ vỗ về nghe hai người nói chuyện.

Lâm Thư Dung cười, hắn một đường mang theo mũ, sau khi lấy mũ xuống cũng không sửa sang lại tóc, tóc không ngắn có chút rối bời xõa tung, bên cạnh còn có mấy cơn tóc dựng thẳng lên.

Không còn tóc che lại, vết sẹo nâu trên trán hiện ra càng thêm rõ ràng chói mắt.

Mắt trái hơi xếch về phía sau, khóe miệng cong lên một bộ dáng trào phúng cùng kiêu ngạo.

Hắn cả người ngồi dựa lưng về phía sau, tản ra một cỗ tà khí, ngông cuồng, càn rỡ, lại thấm đẫm huyết tinh, khiến người ta nhìn vào trái tim đều đập kịch liệt, vừa đau xót vừa thương tiếc.

"Thủy ca, chúng ta chơi một ván đi."
"Quy tắc cũ, solo."
**
Thế nào? Không thể?
Như thế nào trừ bỏ Thanh Nhược,
Các ngươi đều cảm thấy không thể.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận