Nguyên chủ từ nhỏ đã học nhiều môn nghệ thuật, trong đó vũ đạo là sở trường của cô.
Cô cũng đã thành công tổ chức các buổi lưu diễn dựa vào năng lực của mình, trở nên có chút tiếng tăm trong giới vũ đạo.
Những người cầm roi trên sân khấu đã ngừng lại, nhìn về phía Giang Tử Khâm, sau đó lại nhìn Giang Minh, không biết nên quyết định thế nào.
"Đại tiểu thư, điều này..."
Người bị Nhiếp gia sắp đặt ở đây, nhưng họ càng không dám đắc tội với nhà họ Giang.
Giang Minh thấp giọng nói, "Vệ sĩ?"
Ông khẽ hạ mắt, như thể đang suy nghĩ điều gì.
Mái tóc đen dài của Giang Tử Khâm buông lơi trên vai, chiếc váy đỏ rực rỡ tương phản rõ nét với làn da trắng lạnh, tạo nên một vẻ đẹp ấn tượng.
Vẻ đẹp tựa như người trong tranh vẽ khiến cho những người xung quanh đều nín thở.
"Đúng vậy." Giang Tử Khâm gật đầu, "Lần biểu diễn trước, fan hâm mộ suýt nữa xông lên sân khấu, quá nguy hiểm.
Con còn đang muốn tìm thêm vài vệ sĩ, vừa hay anh ta khá hợp mắt con."
Lâu Vọng chống tay lên cằm, đôi mắt hẹp dài không lộ ra cảm xúc gì, trợ lý đứng sau anh ta có vẻ không hài lòng, há miệng nhưng lại ngập ngừng.
Đã nghe nói rằng tiểu thư nhà họ Giang lăng nhăng, đã qua lại với vô số đàn ông.
Trước đây cậu ta không tin, nhưng bây giờ cậu chủ của mình đang ngồi đây, mà Giang Tử Khâm lại muốn mua một người đàn ông khác?
Giang Minh chỉ tay về phía Quý Yến Lễ, "Con muốn anh ta?"
Giang Tử Khâm nhất thời không đoán được ý ông là gì, ngập ngừng gật đầu.
"Đưa người tới đây." Giang Minh vẫy tay.
Ông nổi tiếng trong giới với sự tàn nhẫn, mặc dù những người trên sân khấu là người của Nhiếp gia, nhưng ở trên sân nhà của Giang gia, bọn họ không dám chống đối.
"Dạ."
Trên sân khấu đấu giá, những người đàn ông bỏ roi trong tay xuống, tháo dây trói trên người Quý Yến Lễ.
Quý Yến Lễ ngã sụp xuống sàn đá lạnh lẽo, miệng vết thương toác rộng hơn, làm máu chảy ra loang lổ trên mặt đất.
Hắn lại bị họ kéo lên một cách thô bạo, gần như lôi đến trước mặt Giang Minh.
"Ngồi xuống." Giang Minh nghiêng đầu liếc nhìn Giang Tử Khâm, giọng nói không giận mà uy nghiêm.
Tim Giang Tử Khâm đập thình thịch, cô ngồi trở lại ghế, ánh mắt liếc về phía Quý Yến Lễ.
Giang Minh cầm ly rượu đế cao trên bàn tròn nhỏ, tay phải nhẹ nhàng lắc lư ly rượu, rượu vang đỏ sóng sánh tạo nên một đường cong đẹp mắt, ông hạ giọng nói.
"Cậu có sẵn lòng làm vệ sĩ cho Tử Khâm không?"
Trợ lý sau lưng Lâu Vọng không thể ngồi yên, "Giang tiên sinh, điều này e rằng không phù hợp..."
"Câm miệng." Lâu Vọng quay đầu, mặt hơi lạnh lùng ngắt lời cậu ta, "Giang tiên sinh nói chuyện đến lượt cậu chen ngang sao?"
Trợ lý bị khiển trách cúi đầu, "Xin lỗi thiếu gia."
Lâu Vọng quay lại cười nói với Giang Minh, "Người của tôi vẫn chưa học hết quy củ, khiến Giang tiên sinh chê cười rồi."
Đôi mắt Giang Minh sắc bén như chim ưng, nghe vậy mặt mới dịu lại, "Không sao."
Quý Yến Lễ bị người phía sau giữ chặt, buộc phải ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm như đầm lạnh.
Giang Tử Khâm sợ hắn nói không đồng ý, sau đó bị Giang Minh giết chết ngay lập tức, cô nắm chặt tay, lên tiếng:
"Cha, cần gì phải hỏi anh ta có đồng ý hay không, con muốn gì thì cứ lấy là được."
Giang Minh chậm rãi uống một ngụm rượu, nheo mắt lại nói, "Con đã muốn lấy cậu ta làm vệ sĩ, thì cũng nên biết rõ cậu ta liệu có thể bảo vệ con hay không, hay lại làm tổn thương con, người đâm sau lưng cha cũng không ít."
Giang Tử Khâm nín thở.
“Giang tiên sinh đang hỏi anh đấy!" Người đàn ông phía sau đẩy Quý Yến Lễ lên phía trước.
Quý Yến Lễ bị hành hạ suốt cả ngày, hắn thở một hơi dài, nhờ thể trạng khỏe mạnh, lại thường xuyên tập luyện, làn da màu đồng cổ quyến rũ và đầy nam tính.
Giang Tử Khâm lại chạm phải ánh mắt của hắn, làn da của cô trắng mịn đến mức quá đáng, ngón tay xanh mướt đặt trên tay vịn ghế, có thể nhìn thấy mạch máu dưới làn da.
Đôi mắt ấy rất đẹp, đuôi mắt hơi cụp xuống, dáng vẻ vô hại.
Giống như một món đồ sứ dễ vỡ, cũng như trái cấm trong Vườn Địa Đàng, vô hình chung lại hấp dẫn người khác muốn hái.
"Nguyện ý."
Quý Yến Lễ mở miệng, yết hầu khẽ chuyển động.
Giang Tử Khâm vẫn là lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của hắn, trầm thấp và thô ráp, nhưng khi chui vào trong lỗ tai thì lạ lùng thay lại rất êm ái.
Cô thở phào nhẹ nhõm, Quý Yến Lễ đã đồng ý, ít nhất là mạng sống của hắn đã được bảo toàn.
Giang Minh vẫn không dễ dàng buông tha, giọng ông trầm xuống.
"Làm vệ sĩ cho Tử Khâm còn có một yêu cầu nữa."
"Gì vậy?" Giang Tử Khâm quay đầu nhìn Giang Minh.
"Lễ hôn chân." Giang Minh nói, "Trong lễ nghi, điều này đại diện cho sự tôn trọng và quy phục, nếu cậu làm được, tôi sẽ đồng ý."
Yêu cầu này đi quá xa.
Giang Minh gần như đang sỉ nhục hắn.
Sắc mặt Giang Tử Khâm thay đổi, cô lấy đâu ra lá gan để buộc nhân vật phản diện làm một hành động đầy tính khuất phục và nhục nhã như vậy.
"Cha, con..."
Giang Minh giơ tay ngăn cô nói, ông nhìn Quý Yến Lễ, "Cậu có thể đâm thằng nhóc của Nhiếp gia một nhát, không có hành động gì thì sao tôi có thể tin rằng cậu sẽ không làm hại Tử Khâm?"
Lễ hôn chân là lễ nghi mà Giang gia đã sớm hủy bỏ.
Hôm nay bị Giang Minh trực tiếp nói ra.
Những người khác xem náo nhiệt càng không ngại chuyện lớn, vô số ánh mắt đều nhìn về phía bên này.
“Sao nào, cậu không muốn?”
Giang Minh cúi đầu nhìn Quý Yến Lễ.
Mấy người nắm lấy cánh tay Quý Yến Lễ đều buông lỏng ra.
Trong đôi mắt đen thẫm của Quý Yến Lễ dường như có một con mãnh thú cực kỳ tàn ác, nồng đậm đến mức khiến người ta hết hồn hết vía, hắn thấp giọng mở miệng.
“Nguyện ý.”
Quý Yến Lễ lảo đảo đứng lên, thân cao gần một mét chín mang theo sự quyết đoán không thể nói rõ, đường cong cơ bắp sắc nét tràn ngập sức mạnh.
Chỉ là nghỉ ngơi hơn mười phút, thể lực của Quý Yến Lễ đã có thể chống đỡ được giúp hắn đứng lên, tố chất thân thể cường tráng như vậy không khỏi làm cho người ta kinh ngạc.
“Anh...!”
Thân thể của Giang Tử Khâm ngửa ra sau, hai tay Quý Yến Lễ chống ở trên tay vịn ghế dựa của cô, bao phủ cô ở dưới thân mình.
Lồng ngực màu đồng cổ và thân thể gầy gò của Giang Tử Khâm hình thành cảm giác tương phản rõ ràng.
“Đại tiểu thư.”
Quý Yến Lễ cúi đầu nhìn cô, con ngươi đen kịt giống như vòng xoáy cuốn vạn vật vào trong đó không có cách nào chạy thoát.
“Tôi không muốn…”
Vành tai Giang Tử Khâm trong khoảnh khắc đã đỏ bừng, đuôi mắt ẩm ướt phiếm hồng, bông hoa hồng đỏ trước ngực bị một tay hắn khinh nhờn, sau đó tiện tay ném trên mặt đất.
“Ngài còn diễm lệ hơn cả hoa hồng.”
Hắn thì thầm khen ngợi cô.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Giang Tử Khâm cũng có thể cảm nhận được nhiệt khí bốc lên từ ngực hắn.
Nóng, nóng như thiêu đốt.
Giang Tử Khâm ngẩng đầu lên, nửa người trên không tự giác thẳng tắp, lại không thể tránh né, vòng eo mảnh mai đến mức không thể nắm trọn trong tay, đầu mũi ửng hồng.
Tư thế này khiến chuông báo động trong lòng cô vang lên, ngón tay cô nắm chặt tay vịn, đầu ngón tay trắng bệch.
Hơi thở Quý Yến Lễ hơi trầm xuống.
Bởi vì trên người bị thương, hô hấp của hắn rất nặng, các cơ bắp phồng lên trên đôi cánh tay khi chống vào lưng ghế.
Ngay khi Giang Tử Khâm không chịu nổi muốn đẩy Quý Yến Lễ ra, hệ thống trong đầu bắt đầu nhắc nhở nhiệm vụ.
[Mời ký chủ phối hợp hoàn thành, khi tích lũy hoàn thành ba nhiệm vụ, có thể loại bỏ buff tiêu cực của nhân vật.]
Giang Tử Khâm dừng động tác lại.
Ngón tay Quý Yến Lễ thon dài, mu bàn tay rất lớn, dưới làn da màu đồng cổ là gân xanh rõ ràng lại mang theo cảm giác mạnh mẽ.
Hắn chậm rãi nắm lấy bắp chân của Giang Tử Khâm, quỳ một gối trước mặt cô, giống như kỵ sĩ đang cúi đầu thần phục nàng công chúa của mình.
Làn váy màu đỏ bị vén qua một bên, lộ ra đôi chân dài mảnh mai thẳng tắp, da thịt mềm mại chợt tiếp xúc với không khí, mẫn cảm ửng hồng.
Một bàn tay có thể nắm chặt...
Trên chân Giang Tử Khâm còn mang một đôi giày cao gót màu đỏ, xương mắt cá chân xinh đẹp tinh xảo.
“Buông ra…”
Đuôi mắt cô ửng đỏ như màu san hô, giọng nói run rẩy.
Quý Yến Lễ nắm lấy lòng bàn chân của cô, đôi mắt đen kịt như màn đêm rủ xuống...
Nụ hôn tựa như chuồn chuồn lướt nước.
Giang Tử Khâm xấu hổ, đuôi mắt ướt đỏ, ngón tay xanh mướt vươn xuống phía dưới, ngay
cả đầu ngón tay cũng là màu đỏ mê hoặc.
“Được rồi…”
Cô buông váy xuống, ánh mắt xung quanh đều có chút hoảng hốt.
Một lúc lâu, ai cũng không mở miệng.
Tầm mắt của mọi người còn dừng lại ở bắp chân bị che lấp của Giang Tử Khâm.
Làn da của cô rất trắng, màu da Quý Yến Lễ lại là màu đồng cổ gợi cảm, lúc cầm chân Giang Tử Khâm, lực đánh vào thị giác một chút cũng không nhỏ.
Đôi chân trắng trẻo, rất dễ dàng bị in dấu bởi những thứ khác.
Quý Yến Lễ quỳ nửa người dưới đất, đôi mắt đen sâu thẳm như có thứ gì đó đang cuộn trào, dưới ánh đèn trông thật sắc bén.
Lâu Vọng nhìn toàn bộ cảnh tượng này, bỗng cảm thấy khô họng, Giang Tử Khâm trông thật sự rất mềm yếu, dù ở bất kỳ đâu trên cơ thể cũng đều mềm mại, đầy sức hút.
"Không tệ."
Giang Minh rất hài lòng, ông phất tay, ra hiệu cho người giúp việc dẫn hắn đi.
"Đưa người đến chỗ bác sĩ Kỷ để chăm sóc cẩn thận."
Người của Nhiếp gia vẫn có chút do dự.
Giang Minh đặt ly rượu đế cao xuống bàn tròn “bốp” một tiến, âm thanh không lớn nhưng như đập thẳng vào tim họ, khiến họ run lên.
"Tôi muốn người từ Nhiếp gia các anh, còn vấn đề gì nữa không?"
Giang Tử Khâm chớp chớp mắt, cô không nhận ra những ánh mắt mờ ám đang dõi theo, cúi đầu suy nghĩ.
Xem ra, Giang Minh thực sự rất yêu thương con gái của mình, muốn gì ông cũng sẵn sàng đồng ý.
Không lạ khi nguyên chủ lại trở nên kiêu căng và bướng bỉnh như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...