Ngón trỏ và ngón cái của Quý Yến Lễ vuốt cằm cô, "Đại tiểu thư.
”
Giọng nói của hắn trầm thấp từ tính, mang theo một loại cảm giác an toàn làm cho người ta tỉnh táo lại.
“Đó là ảo giác của cô.
”
Tầm mắt của hắn đối diện với đôi mắt hạnh ướt sũng của Giang Tử Khâm, đuôi mắt xinh đẹp kia tựa như hàn mai ngày tuyết rơi, thịt mềm trên cằm mịn màng, bị Quý Yến Lễ ấn xuống hơi lún vào, lộ ra màu hồng phấn.
Tầm mắt tan rã của Giang Tử Khâm dần dần bắt đầu tập trung dưới cái nhìn chăm chú của hắn, lông mi ẩm ướt, đuôi mắt rũ xuống, có chút đáng thương.
“Vậy sao?”
Cô thấp giọng thì thào, bàn tay nắm cằm cô rất thô ráp, trên ngón tay còn có một vết chai rất dày, lúc ma sát như có như không trên mặt cô khiến cô có chút tê dại.
“Ừ.
”
Đôi mắt đen nhánh của Quý Yến Lễ tựa như biển sâu vô biên vô ngần, hắn thấp giọng nói: "Cô quá mệt mỏi, xuất hiện ảo giác.
”
Tiếng nói của hắn nhàn nhạt, âm cuối thoáng hạ thấp, rơi vào trong lòng Giang Tử Khâm còn khiến người ta sợ hãi hơn so với tiếng trống.
"Giả! ?"
Nước mắt của Giang Tử Khâm còn chưa khô, tầm mắt vừa chuyển, đập vào mắt cô là đường cong hàm dưới anh tuấn sắc bén như đao gọt của Quý Yến Lễ.
Người đàn ông đang ôm cô, cơ bắp màu đồng đầy đặn kiên cố.
Cánh tay Quý Yến Lễ quả thực cường tráng gấp hai lần cánh tay cô, lúc một cánh tay ôm lấy cô còn nóng bỏng bốc lên nhiệt khí.
Mà Giang Tử Khâm, đang nắm chặt “quần áo” của Quý Yến Lễ không buông tay, cả người hoàn toàn rơi vào trong ngực của hắn.
Đây đâu phải là quần áo gì.
Là một vòng lại một vòng băng vải bác sĩ băng bó cho Quý Yến Lễ, vết thương bị cô xé rách đến mức vỡ ra.
“Quý Yến Lễ…”
Giang Tử Khâm bối rối, lông mi run loạn, hàm răng cắn môi dưới hồng nhuận, vội vàng muốn ngồi dậy từ trong ngực hắn.
“Á!”
Bởi vì động tác quá nhanh, chân lại bị dọa đến nỗi mềm nhũn, lúc mới tiếp xúc với mặt đất thì giày cao gót lại trẹo một chút, vì bị đau mà nước mắt của cô vừa ngừng lại rơi ra.
“Đau…”
Thân thể cô có độ mẫn cảm cao, cảm giác đối với đau đớn rất mạnh, nước mắt khó có thể kiềm chế được tràn bờ mi.
“Không sao chứ?”
Nhìn thấy cô khóc, Quý Yến Lễ cũng sửng sốt trong chớp mắt.
Tay phản ứng nhanh hơn so với đầu óc, một giây trước khi cô sắp ngã trên mặt đất đã được kéo trở về trên giường.
“Chân của tôi…”
Toàn thân Giang Tử Khâm rất yếu ớt, ghé sát vào còn có thể ngửi được mùi thơm ngọt ngấy trên người cô, giống như anh đào đã chín đẫm hương mềm nức mũi.
Thích khóc như vậy.
Quý Yến Lễ nhìn nước mắt của cô, suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu chính là, Giang Tử Khâm rất dễ khóc.
Bị dọa sợ lập tức khóc, đau cũng khóc, yếu ớt giống như đồ sứ dễ vỡ.
“Để tôi xem.
”
Chân Giang Tử Khâm bị trật, mắt hạnh trong veo.
Quý Yến Lễ thở dài, hắn đưa tay xuống nắm lấy bàn chân nhỏ bé của cô, mắt cá chân vừa đỏ vừa sưng.
Hắn giúp Giang Tử Khâm cởi giày cao gót, đầu ngón chân được cắt tỉa gọn gàng tinh xảo, rất trắng, xinh đẹp lại mê người.
Tay Quý Yến Lễ bám vào vị trí bị trật của cô, lòng bàn tay ẩn giấu sương đen tụ lại.
Hắn thì thầm:
“Yếu ớt.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...