Khi Diệp Trăn mang thai được hơn ba tháng, gần đến bốn tháng, lần đầu tiên Diệp Trăn được bước ra khỏi biệt phủ.
Thế giới bên ngoài của Thẩm phủ cũng trùng hợp giống như trong trí nhớ của cô, mặc dù nơi này đã bị tiêu tàn, bấp bênh trước sự hỗn loạn của chiến tranh và sự rung chuyển của thế giới, ăn bữa hôm lo bữa mai, nhưng nhờ có Thẩm Ngọc nên bọn họ vẫn có thể bình an vô sự, trên đường còn có thể thấy một vài người bán hàng rong, hai bên đường phố cũng có không ít chủ quán mở cửa buôn bán.
Hôm nay đúng là một dịp họp chợ, còn có rất nhiều người đến từ bên ngoài thành Phụng Thiên để mua bán hàng hóa.
Tất nhiên, náo nhiệt nhất thì phải kể đến “Thế giới rộng lớn”, Như Phong chính là đi ra từ nơi đó.
“Đợi lát nữa đến bệnh viện thì con cũng đừng căng thẳng, bác sĩ yêu cầu con làm gì thì cứ làm cái đó, con đừng sợ.”
Lão phu nhân lại dặn dò Diệp Trăn một lần nữa, dặn dò cô đừng phạm phải sai lầm, Diệp Trăn ngoan ngoãn gật đầu: “Mẹ cứ yên tâm, con đã biết rồi.”
Mang thai lâu như vậy, đây cũng là thời điểm để biết được trong bụng cô là con trai hay con gái.
Bởi vì chuyện này mà Tiểu Cúc đã lo lắng mất mấy ngày, thời điểm làm việc ở bên cạnh cô còn thường xuyên bị thất thần, vừa thấy Diệp Trăn nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nháy mắt lại càng hận rèn sắt không thành thép, ngu ngốc, thật sự rất ngu ngốc! Ngày nào cô ấy cũng cầu thần bái phật để hy vọng cho đứa trẻ trong bụng của mợ sáu là một đứa con trai, như vậy thì mới có thể củng cố được địa vị của mợ sáu! Cũng không nhìn mấy người ở viện khác xem, lén lút ăn thuốc có lợi cho việc mang thai và sinh con? Lại còn đến Tống Tử Quan Âm để tặng thêm không ít tiền nhang đèn!
Diệp Trăn đi đến bệnh viện, là một cô gái quê mùa ở nông thôn, nên tự nhiên cô cũng chưa từng được nhìn thấy các sản phẩm công nghệ cao ở trong bệnh viện, bác sĩ muốn làm như thế nào thì cứ làm thế đó, lão phu nhân thoạt nhìn còn căng thẳng hơn cả cô, bàn tay cầm lấy tay cô còn run rẩy bần bật.
Mãi cho đến khi cô nhìn thấy hình dạng của thai nhi trên màn hình, bác sĩ còn nói đó là một bé trai.
Lão phu nhân lập tức bị kích động đến mức suýt khóc, còn thẳng thừng nói rằng cô không làm cho tổ tiên của Thẩm gia thất vọng, Thẩm gia đã có người nối dõi!
Bà nhìn Diệp Trăn lại càng thêm thuận mắt, thiếu chút nữa đã tháo chiếc vòng ngọc trên tay ra rồi đeo vào trên tay cô, may là có người hầu ở bên cạnh đã kéo bà lại, điều này không hợp quy củ, cho nên bà đành nhịn xuống, nói rằng lúc về sẽ cho người làm một bộ khác.
Diệp Trăn cười tủm tỉm, cô không để ý, chờ mong hỏi: “Khi nào đại soái trở về thì chúng ta cũng có thể đưa cái này cho đại soái xem ạ?”
Lão phu nhân nói: “Tất nhiên có thể, khi nào về thì mẹ sẽ cho người gửi điện báo cho Ngọc Nhi!”
“Con cảm ơn mẹ!”
Vừa trở về phủ đại soái, lão phu nhân liền lập tức yêu cầu quản gia gửi một bức điện báo cho Thẩm Ngọc, tha thiết nói rằng các bà ở Phụng Thiên hết thảy đều ổn nên anh không cần phải lo lắng gì cả; lại nói thân thể của Diệp Trăn rất tốt, đứa trẻ rất khỏe mạnh, hôm nay bọn họ còn đi đến bệnh viện, nhìn thấy thai nhi lớn lên đặc biệt tốt, là một bé trai, bà cảm động muốn khóc, lão gia tử ở trên trời có linh thiêng thì cũng sẽ vui mừng; cuối cùng còn bảo anh phải cẩn thận mọi việc ở bên ngoài, chú ý an toàn và không được bất cẩn, cả nhà đều đang đợi anh bình an trở về.
Thẩm Ngọc không nhịn được cười sau khi đọc xong điện báo, anh châm điếu xì gà hút vài hơi, đọc lại bức điện báo một lần, cuối cùng mới ném vào trong ngăn kéo rồi khóa lại.
Sau đó, anh bảo phó quan gửi lại một bức, nói rằng mọi thứ đều ổn và anh sẽ sớm quay trở về.
Phó quan nói: “Đại soái, thương thế của ngài vẫn cần phải nghỉ ngơi.”
Thẩm Ngọc là chủ vùng Đông Bắc, có không ít người nhìn anh không vừa mắt nên muốn đoạt quyền thế của anh, trong ngoài nước đều có, lần này khi ra ngoài nói chuyện với mọi người, anh đã không cẩn thận bị mắc mưu, bị bắn vào bả vai, cũng may rằng anh là người có kinh nghiệm chinh chiến và có kỹ năng hạng nhất, nên ngay sau khi cảm thấy có điều gì không ổn thì anh đã trốn đi một lúc, lúc này mới không bị đi đời nhà ma.
Trong một tháng thời gian này, anh đã trải qua không dưới ba lần bị ám sát.
Sau hơn một tháng chiến đấu, cuối cùng sự việc cũng hoàn thành, quân xâm lược đã bị đuổi đi, và đã đến lúc anh phải quay trở về.
Nếu anh không quay về, Duệ Duệ của anh sẽ biến thành con chó một lần nữa.
Lần này Thẩm đại soái trở lại thành Phụng Thiên, anh đã phái vài tên lính canh đến để dọn đường, nửa thành đều bị giới nghiêm, năm bước một đồn, mười bước một trạm canh gác, đủ để thấy tình hình nghiêm trọng như thế nào.
Lão phu nhân cũng nhón chân mong chờ, sáng sớm liền mang theo tất cả các phụ nữ trong nhà ra chào đón ở trước phủ đại soái, Diệp Trăn đứng bên cạnh lão phu nhân, cảm nhận được toàn bộ trên dưới phủ đại soái đều có chút nôn nóng và sốt ruột, không chỉ vậy, các nhóm thê thiếp ở xung quanh cô đều ăn mặc chỉnh tề, trang điểm tỉ mỉ, xinh đẹp và quyến rũ.
Cho đến khi có vài chiếc ô tô màu đen dừng ở trước cửa, người đàn ông mạnh mẽ kia cuối cùng cũng bước xuống.
Anh đã cạo tóc ngắn, ngũ quan sắc bén như một thanh gươm mới lột vỏ, một thân sát phạt lại càng thêm nặng nề!
Đôi mắt đào hoa hơi híp lại, sắc bén lạnh băng khiến cho người ta không dám nhìn thẳng!
Mọi người có mặt đều im lặng, vẫn là lão phu nhân che miệng nhịn không được khóc thành tiếng, lúc đó mọi người mới như bừng tỉnh sau giấc mộng.
Thẩm Ngọc đứng trước mặt lão phu nhân, cười nói: “Mẹ đừng khóc, con trai đã bình an trở về.”
Vừa rồi lúc còn ở trong xe, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy lão phu nhân, sau đó là nhìn thấy Diệp Trăn ở bên cạnh lão phu nhân, cô gái ngốc kia không hề biết che giấu chính mình, hai mắt cô khi nhìn anh tràn ngập vui mừng và chờ mong, nhìn thẳng vào anh với gương mặt sưng húp trắng nõn, cũng không biết ngại ngùng là gì, quả nhiên là thật sự nhớ anh.
Thẩm Ngọc bình an trở về nhà, lão phu nhân vui mừng khôn xiết, các viện trong phủ đều được thưởng, ngay cả người hầu cũng được thưởng thêm một tháng lương.
Anh ở bên cạnh lão phu nhân một lúc lâu, mãi không ra ngoài cho đến khi lão phu nhân ngủ say sau bữa trưa, trong lúc đó lão phu nhân còn gọi Diệp Trăn đến —— cho anh nhìn đứa trẻ.
Lúc anh đi, bụng của cô gái ngốc này vẫn chưa thể nhìn ra cái gì cả, nhưng khi anh trở về, bụng của cô đã xuất hiện một vòng cung nhỏ đang nhô ra, anh chạm vào nó, ấm áp khiến cho người ta động lòng.
“Đại soái, bây giờ con trai đang ngủ trưa, anh đợi lát nữa hãy sờ nhé, lúc đó còn có thể cảm nhận được sự cử động của nó nữa!”
Con trai của anh quả nhiên lợi hại.
Anh chỉ vào ghế dựa bên cạnh: “Ngồi đi.”
Diệp Trăn đứng bên cạnh anh, nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời, thật chờ mong, thật vui mừng.
Lần này anh trở về chỉ mang theo một số thứ mà phụ nữ của gia đình sẽ thích, bảo quản gia cầm đi phân phát cho mọi người, còn đặc biệt lựa chọn một số đồ bằng ngọc và một số đồ tươi ngon bên ngoài mang về cho lão phu nhân.
Còn cô gái ngốc sinh con trai cho anh thì hình như không có đồ vật gì đặc biệt, nếu như cô thích anh như vậy thì anh sẽ thưởng mình cho cô.
Sau khi rời khỏi chỗ của lão phu nhân, Thẩm đại soái đi tắm trước rồi thay thuốc, nghe quản gia nói gần đây trong nhà cũng không xảy ra chuyện lớn gì, chỉ là mỗi lần mợ sáu dắt chó đi dạo thì bọn họ đều sẽ sợ hãi, dù sao thì con chó Đại Hoàng kia cũng không phải là một con chó bình thường, nó thật sự rất lớn! Lúc đứng lên còn cao hơn cả người, người bình thường đều sợ hãi khi tới gần nó, đều sợ mợ sáu cũng bị chó dắt đi, làm đại thiếu gia bị thương thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng cố tình là mợ sáu lại rất kiên trì ở phương diện này, ai nói gì cũng không nghe, bây giờ đại soái đã trở về, nhiệm vụ quan trọng này có thể giao cho đại soái rồi!
Giống như lão phu nhân, có lẽ bọn họ cũng không biết rằng Thẩm đại soái đã bị tổn thương bởi một con chó, đều có cùng một nỗi sợ hãi là bị chi phối bởi con chó……
Thẩm Ngọc đi tới Tây Uyển thì vừa thấy, quả nhiên là cô gái ngốc kia đang dắt chó đi dạo ở trong sân, những người xung quanh đều giống như đang phải đối mặt với một kẻ thù lớn, sợ rằng con chó —— màu vàng lớn sẽ phát điên.
Anh khụ một tiếng.
Diệp Trăn nghe thấy tiếng động, cô lập tức ném dây xích chó ra, chạy tới bổ nhào vào người anh, ôm lấy cánh tay của anh như bình thường, vô cùng vui vẻ nói: “Đại soái! Anh đến rồi!”
Đại Hoàng không thích nhìn thấy Thẩm đại soái cho lắm, lần trước anh còn đuổi nó đi, giờ phút này nhìn thấy Thẩm đại soái, nó lập tức gâu gâu kêu lên! Có vẻ như là rất bất mãn đối với Thẩm đại soái.
Anh liếc mắt trừng Đại Hoàng một cái, nhàn nhạt phân phó: “Kéo Đại Hoàng ra ngoài đi.”
Diệp Trăn lập tức lo lắng nói: “Đại soái! Đại Hoàng của em đã làm gì? Nó đáng yêu như vậy mà!”
Đáng yêu? Sự đáng yêu của nó đã làm anh ra sớm bao nhiêu lần?!
Kiên quyết không được, đêm nay anh còn muốn làm chuyện lớn!
Theo lý thuyết, đáng lẽ ra anh không nên đi tìm cô gái ngốc này, dù sao thì cô đang mang thai nên cũng không thể chịu được anh, nhưng anh cứ muốn tới, chịu không được thì vẫn phải chịu đi, cùng lắm thì anh làm nhẹ hơn là được.
Anh rất kiên quyết: “Ngày mai lại cho người mang về.”
Diệp Trăn mếu máo, sờ đầu chó của Đại Hoàng: “Được rồi.
Đại Hoàng ngoan, vì chị và và bé chó của đại soái nên em hãy chịu khổ một chút nhé.”
Thẩm đại soái: “……”
Anh kéo cô gái ngốc kia đi vào trong phòng, bảo Tiểu Cúc đang muốn vào hầu hạ kia ra ngoài, chỉ vào cô gái ngu ngốc nói: “Lại đây.”
Diệp Trăn bưng trà rót nước cho anh, đấm vai bóp lưng, lại còn gọt hoa quả, Thẩm đại soái thầm mắng một câu ngu ngốc, thật là không hiểu lòng đàn ông chút nào, vì vậy anh liền trực tiếp kéo người phụ nữ ngồi lên trên đùi mình, “Một tháng tôi không tới, em có nhớ tôi không?”
“Nhớ! Em và Duệ Duệ đều nhớ đại soái!”
Cô chớp chớp mắt, bĩu môi định hôn anh, người đàn ông mỉm cười một cái, hôn lại thật mạnh.
Đầu lưỡi linh hoạt khai mở đôi môi ngọt ngào của cô rồi tiến thẳng vào trong, ngoáy ngoáy rồi liếm mút, triền miên đến mức dù trời có sập xuống thì cũng không nào thể ngăn được anh hôn cô.
Sau một thời gian dài thân mật, cả căn phòng đều được nhuộm một màu ấm áp.
Cô bị hôn đến mơ mơ màng màng, đột nhiên đẩy Thẩm Ngọc ra, lấy tấm ảnh bảo bối của mình ra như dâng lên bảo vật: “Đại soái anh xem, đây là Duệ Duệ của chúng ta!”
Thẩm Ngọc đã xem bức ảnh này một lần, nhưng giờ phút này khi xem cùng với cô gái ngốc thì hình như lại không giống nhau, cảm thấy rất xúc động.
Trước kia, thật ra anh cũng không thật sự quan tâm đến đứa nhỏ này cho lắm, anh vẫn chưa tìm được cảm giác của một người làm cha, nhưng khi anh thật sự quan tâm, hình như là từ việc bắt đầu lo lắng cho chỉ số thông minh của đứa trẻ khi có một người mẹ ngốc nghếch như cô, chỉ số thông minh của nó chắc đã bị kéo xuống không ít! Quả nhiên là anh phải luôn luôn ở bên cạnh của nó thì nó mới có thể cảm nhiễm được.
Sau này anh lại càng quan tâm và chú ý nhiều hơn, bây giờ khi nhìn thấy một khối đen tối này, anh cũng không cảm thấy đây chỉ là một bức ảnh, mà đó thực sự là con trai của anh.
Anh xoa đầu người phụ nữ, lòng có xúc động, lại hôn môi cô một lần nữa.
Có thể là do anh đã ăn chay quá lâu, một tháng bên ngoài rất căng thẳng và nguy hiểm, anh còn chưa được nắm tay của phụ nữ lần nào, anh có chút nóng nảy, cũng không cởi quần áo ra, giống như một cậu bé không người lái, hương vị tuyệt vời không thể diễn tả được khiến cho anh gần như tước vũ khí đầu hàng!
Cô ôm cổ anh nói: “Đại soái nhẹ một chút……”
Anh ừ một tiếng, nhẹ nhàng, híp mắt vào một cách thoải mái.
“Đại soái, anh ở bên ngoài có được không, em rất lo lắng.”
Anh cười, nhưng động tác của anh đã nhẹ hơn rất nhiều.
Diệp Trăn nói: “Tháng này, ngày nào em cũng sai đọc báo cho em nghe, tuy rằng có rất nhiều chuyện em không hiểu, nhưng nếu như em nghe nhiều chút thì khẳng định là sẽ tốt hơn.”
Thẩm Ngọc: “Hả? Em muốn biết cái gì?”
Cô nhìn anh với đôi mắt sáng ngời, “Thế giới này quá hỗn loạn, bây giờ em có được một cuộc sống ổn định là nhờ anh, nhưng em không thể nào quên đi quá khứ, quá khứ đã từng phải trôi giạt khắp nơi và trải qua quá nhiều gian khổ cùng với cha của em.
Em biết, để có thể cho rất nhiều người như chúng ta được sống yên ổn như ngày hôm nay thì chắc chắn là công việc này của anh cũng không dễ dàng gì, rất vất vả.”
Anh sờ vào mặt của người phụ nữ, nghĩ rằng cô thật sự rất ngu ngốc.
Anh không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn cô.
Cô hừ vài tiếng, “Đại soái, cảm ơn anh……”
Anh rũ mắt nhìn cô, cuối cùng cúi xuống hôn lên môi cô.
Ngốc thì hơi ngốc, nhưng lời nói thì lại rất ngọt ngào.
Sắc trời đã tối, toàn bộ Phụng Thiên đều yên tĩnh.
Đột nhiên Tây Uyển lại đèn đuốc sáng trưng, Tiểu Cúc chỉ huy người xách nước vào nhà, trong lòng vui mừng không chịu được: Nhìn đi, quả nhiên là mợ sáu ở trong lòng đại soái vẫn có sự khác biệt, người đầu tiên anh tìm đến khi trở về sau một thời gian chính là mợ sáu, mấy người ở những viện kia khẳng định sẽ tức đến phát khóc!
Chẳng phải là tức giận đến mức cả đêm không ngủ được hay sao!
Bọn họ đã sốt sắng chuẩn bị trong mấy ngày nay, kết quả là chưa nói được câu nào thì đã bị con nhỏ thất học trên núi kia cướp mất!
Người ở viện khác có khóc hay không Diệp Trăn cũng không biết, dù sao thì cô cũng đang khóc, khi được người đàn ông bế vào trong bồn tắm, hai mắt cô vẫn còn ướt và đỏ, vô cùng đáng thương mà nhìn anh.
“Đại soái, tại sao anh không nói cho em biết là anh đang bị thương?”
Trên vai người đàn ông quấn băng gạc, tuy rằng không chảy máu nhưng có thể thấy lúc đó anh đã bị thương rất nặng.
Thật ra anh cũng chưa nói với ai, một chút tiếng gió cũng không bay một lời, e rằng ngay cả lão phu nhân cũng không biết.
Anh dang hai tay dựa vào thùng, môi hơi cong lên, không còn vẻ sắc bén của thường ngày, mà thay vào đó là nhiều hơn vẻ lười biếng và gợi cảm.
Anh nhéo nhéo mặt cô, nhẹ giọng nói: “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại.
Nếu như tôi nói cho em biết thì có phải em đã sớm trở thành một cái túi khóc nhỏ rồi hay không?”
Diệp Trăn cắn môi, sờ lên vết thương của người đàn ông, cọ cọ vào ngực anh, “Em không khóc, em chỉ sợ……”
Anh cười một tiếng, “Sợ cái gì? Cho dù tôi không còn nữa thì tôi vẫn có thể bảo vệ cho mẹ con em chu toàn.”
Diệp Trăn lắc đầu, nói: “Cha của Duệ Duệ, anh phải khỏe mạnh.”
Không biết vì sao mà lúc này Thẩm Ngọc lại có một cảm giác rất kỳ lạ.
Lòng tràn đầy một loại cảm xúc không biết tên.
Anh cúi đầu, nâng mặt cô lên hôn, mơ hồ nói: “Đồ ngốc!”
Thời điểm nước gần lạnh thì anh mới bế cô gái ngốc trở về giường, vỗ nhẹ vào lưng cô nói: “Ngủ đi.”
Cô ừ một tiếng, mềm như bông ghé vào trên ngực anh, anh cũng chuẩn bị ngủ, sau khi thư giãn xong thì liền cảm thấy thoải mái cả người.
Ai ngờ anh đột nhiên cảm giác được một cái gì đó chạm nhẹ vào eo mình, lực đạo rất nhỏ rất bất ngờ, nếu như không phải do không gian quá yên tĩnh thì có lẽ anh cũng không thể cảm nhận được, anh sửng sốt, kinh ngạc mở to hai mắt ra, đúng lúc này, nó lại bị uốn cong một chút……
Cả người anh kinh sợ!
Giọng nói có chút run rẩy: “Diệp Trăn?!”
Cô không có bất kỳ sự ngạc nhiên nào, bộ dáng bình tĩnh nắm lấy tay người đàn ông chạm vào bụng của mình, “Duệ Duệ đang chào cha.”
Thẩm đại soái trực tiếp choáng váng!
Anh sững sờ sờ soạng một hồi lâu, nhưng bụng của cô cũng không còn động tĩnh gì nữa, anh có chút khẩn trương: “…… Tại sao lại bất động rồi?”
“Muộn lắm rồi, Duệ Duệ đang đi ngủ.”
…… Chẳng lẽ là vừa rồi anh hỏi quá nhiều nên mới làm đánh thức con trai mình?
Không không không, tên nhóc kia vẫn còn là một đứa nhóc chưa hiểu chuyện, nên chắc chắn không phải là anh đã đánh thức nó.
Quả nhiên chính là con của anh, chỉ ở trong bụng thôi mà đã có uy lực mạnh mẽ như vậy rồi!
Trong đầu anh suy nghĩ quá nhiều, Diệp Trăn ghé vào ngực anh được một lúc thì cũng ngủ luôn, anh bình tĩnh một lát, hiếm có được một giấc ngủ yên.
Khi anh rời đi vào sáng hôm sau, anh đã ra lệnh cho cô gái ngốc: “Đừng nói với ai về vết thương của tôi.”
Cô nghiêm túc gật đầu: “Đại soái yên tâm, em sẽ không nói cho ai biết, đây là bí mật lớn giữa em và Duệ Duệ, em hứa sẽ không kể với ai.”
Là thật sự ngu ngốc, anh vô cùng lo lắng cho chỉ số thông minh của con trai mình: “Buổi trưa qua ăn cơm ở trong phòng làm việc của tôi.”
Xem ra chỉ có thể cho nó cảm nhiễm sự anh dũng bất phàm của anh nhiều hơn một chút.
Nhưng khi anh vừa mới rời khỏi Tây Uyển, thì lão phu nhân ở bên kia lại cho người đến đây mời anh đi qua, anh còn tưởng là chuyện gì quan trọng, nào biết đi qua mới biết được, lão phu nhân đưa cho anh mấy tấm ảnh.
“Bây giờ con trai cả sắp chào đời rồi, có phải con cũng nên cưới một người vợ cả hay không? Mắt thấy mẹ cũng đã già rồi, mà mẹ lại không thể nào luôn luôn quản việc nhà cho con được, cưới một người vợ về, có một người quản nhà thì mẹ cũng có thể nhàn nhã một chút mà an hưởng tuổi già.”
Thẩm Ngọc muốn nói không phải chỉ cần giao cho Diệp Trăn quản là được rồi hay sao? Nhưng lại nghĩ cô gái ngốc đó còn không thể quản lý tốt bản thân chứ đừng nói là quản việc nhà cho anh.
Anh nhíu mày, không để ý lắm nhìn lướt qua tấm ảnh: “Mẹ, chúng ta như bây giờ cũng rất tốt, con tạm thời không muốn lấy vợ.”
Lão phu nhân nói: “Con nhìn lại đi, lỡ có người con thích thì sao?
Lão phu nhân có ý gì đó, cuối cùng Thẩm Ngọc cũng cầm mấy tấm ảnh lên xem, lật xem cho đến khi nhìn thấy một bóng dáng vừa lạ vừa quen thuộc —— Vệ Lam.
Lão phu nhân nói: “Vệ Lam đi du học đã trở về từ nửa tháng trước, trong nhà cũng đang lo lắng cho hôn nhân của con bé, lại nghĩ con và nó là thanh mai trúc mã từ nhỏ, trước khi ra nước ngoài nó cũng thân cận với con, coi như các con cũng biết nhau rõ ràng, nếu có thể kết hôn thì sẽ thích hợp nhất!”
Năm nay Thẩm Ngọc ba mươi tuổi, Vệ Lam đã ở nước ngoài mười năm, anh và cô không gặp nhau cũng đã mười năm, nên dù có bao nhiêu tình cảm thì quan hệ cũng sẽ dần dần bị phai nhạt.
Hơn nữa lúc ấy anh đã cầu hôn cô, nhưng cô lại từ chối anh để đi du học y khoa ở nước ngoài.
Hiện tại anh đã là một người cha, còn có cả một sân phụ nữ, còn có một cô gái ngốc luôn ỷ lại muốn anh chăm sóc cho cô……
“Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, mẹ giúp con từ chối với bên Vệ gia đi, còn lại quên đi”
Lão phu nhân rất lo lắng, nói: “Con này…… Ngọc Nhi, việc cưới vợ là rất khó hay sao? Tại sao con lại không muốn lấy vợ?”
Không khó, chỉ là anh không muốn kết hôn.
Anh đã hạ quyết tâm, lão phu nhân đành phải nói: “Vậy con cứ nghĩ kỹ trước đi đã, chờ thêm mấy ngày nữa nếu như con vẫn không muốn thì mẹ sẽ đi nói.”
Thẩm Ngọc dạ một tiếng, trở lại phòng làm việc, phó quan mang một số tài liệu đến cho anh xem, còn có kế hoạch hợp tác ở Tây An, cái gì cũng cần anh phải đến, nơi nào còn có thời gian để kết hôn?
Giữa trưa, quả nhiên là cô gái ngốc kia lại cười tủm tỉm tới tìm anh, có điểm đáng giận là cô lại còn dắt theo con Đại Hoàng.
Diệp Trăn nói: “Đại soái anh đừng ghét Đại Hoàng, Đại Hoàng rất nghe lời đấy! Anh nhìn nó nhiều hơn thì sẽ thích nó thôi!”
Không, anh vĩnh viễn cũng không thể thích chó!
“Tiễn đi!”
“……”
“Đại soái……”
Đừng tưởng rằng anh sẽ thỏa hiệp nếu như cô nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương! Một người đàn ông uy phong tuyệt đối như anh không thể làm ra chuyện này!
“Thất thần làm gì, còn không mau đuổi nó đi!”
Quản gia kéo Đại Hoàng bỏ chạy.
Cuộc chiến con chó vẫn còn đang tiếp tục diễn ra ở bên này, thì bên kia Vệ Lam đã nghe thấy mẹ cô nói, “Lần này con về sẽ không ra nước ngoài nữa đúng không? Mẹ đã nhờ người mai mối gửi ảnh của con cho lão phu nhân Thẩm gia rồi, đến lúc đó sẽ hẹn thời gian để cho con và Thẩm đại soái gặp nhau.”
Vệ Lam cau mày nói: “Mẹ, mẹ bảo con phải đối mặt với Thẩm Ngọc như thế nào?”
“Cái gì mà đối mặt như thế nào? Không phải lúc trước hai đứa vẫn rất tốt hay sao? Con trở về lâu như vậy rồi mà cũng chưa gặp ngài ấy một lần.
Những năm gần đây đất nước đã thay đổi rất nhiều, Thẩm Ngọc lại càng là người không thể với tới, ngài ấy đã không còn là một cậu bé lông lá như ngày xưa nữa rồi, ngài ấy đã xưng vương xưng bá ở vùng đất này rồi, ngài ấy nói hai thì ai dám nói một?”
“Không được, hậu viện của anh ấy có quá nhiều người phụ nữ, chẳng lẽ mẹ muốn con phải sống chung một chồng với bọn họ hay sao? Sau khi con học xong, con sẽ trở về để đền đáp tổ quốc, chứ không phải là tranh giành sự yêu thương với những người phụ nữ ở hậu viện!”
“Này……”
“Trừ khi anh ấy bỏ hết tất cả những người phụ nữ của mình, nếu không thì đừng bàn tới nữa.”
“……”
Bây giờ tư tưởng mới và cũ đan xen, huống chi Vệ Lam còn từng sống ở nước ngoài, nên cô lại càng không thể chấp nhận được hậu viện của Thẩm Ngọc.
Nhưng hôm nay ở toàn bộ Phụng Thiên, có ai mà không biết rằng Thẩm đại soái có một đứa con trai, và người phụ nữ kia chính là mẹ ruột của con trai anh ta, chuyện này nói bỏ là có thể bỏ hết được hay sao?
Cũng như vậy, thật khó để có cơ hội gặp gỡ Thẩm đại soái.
Với địa vị hiện tại của anh thì có ai mà không bám lấy anh? Nếu như không phải vì nghe nói những người phụ nữ ở hậu viện của Thẩm đại soái có rất nhiều điểm tương đồng với Vệ Lam, thậm chí người thiếp được yêu thích nhất là mợ sáu cũng cực kỳ giống với Vệ Lam, thì bà đã không bận tâm đến việc này như vậy rồi.
“Vậy thì có liên quan gì tới con?”
“Lam lam, con gả cho ngài ấy thì mẹ mới cảm thấy yên tâm! Thế giới này quá hỗn loạn, người bình thường thì làm sao có thể bảo vệ tốt cho con? Không phải hồi đó ngài ấy đã cầu hôn con rồi hay sao? Khả năng các con ở bên nhau là vẫn còn rất lớn!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...