Ngay lúc Hạ Kỳ Như chuẩn bị chấp nhận một cái chết đầy kinh dị thì eo cô đột nhiên bị siết chặt, sau đó cả người cô như bị một lực mạnh lôi đi, tốc độ di chuyển so với đám người ban nãy chỉ hơn chứ không có kém, chỉ trong chớp mắt cô đã đứng ở một chỗ khuất cách đám người đó cả chục mét.
Hạ Kỳ Như thông qua khe hở mà nhìn ra ngoài, mấy người bên ngoài đang dáo dác nhìn quanh tìm kiếm, rõ ràng họ cách cô rất xa nhưng Hạ Kỳ Như vừa ghé đầu vào nhìn một lúc thì một cái cuốc đã đập thẳng xuống khe hở cô đang nhìn, Hạ Kỳ Như bị giật mình lùi ra sau mấy bước mà đám người kia phát hiện ra cô liền ra sức phá tấm chắn kia.
Hạ Kỳ Như đang không biết phải làm sao thì nơi cô đang trốn đột nhiên biến thành một hành lang dài và...tối đen như mực.
Liều thôi.
Hạ Kỳ Như hít sâu một hơi rồi đi thẳng vào đó, mà âm thanh đập phá ở đằng sau cũng nhỏ dần.
Sau khi đi được một đoạn trước mặt cô liền sáng sủa hơn một chút để lộ ra một dãy hàng lang với các bậc thang nối liền nhau.
Những bậc thang này đều được lát đá, niên đại khá lâu rồi nên nhìn khá cũ kỹ, còn phủ một lớp rêu mỏng trên đó, hai bên lối đi là cỏ cây rậm rạp đan xen vào nhau tạo thành một đường hầm vừa âm u vừa ẩm thấp.
Hạ Kỳ Như đi một lúc thì đột nhiên dừng lại rồi như nhận thức được cái gì đó cô vội vã quay đầu lại chạy như bay về điểm ban đầu.
Bởi vì cô đi chưa bao xa nên chạy một lúc liền thấy ánh sáng, cô mừng rỡ lập tức gia tăng tốc độ.
Aaa...
Hạ Kỳ Như tay bám chặt vào cành cây bên cạnh, suýt thì lao thẳng xuống cái hồ phía dưới rồi.
Vì sao cô chỉ chạy lại con đường cũ mà lại có thể lạc trôi đến đây được chứ?
Bao quanh thành hồ không phải là rừng cây mà là vách đá dựng đứng, hoàn toàn không có cách nào đi qua được.
Hạ Kỳ Như nhìn xuống dưới, làn nước trong xanh sâu thẳm thẳm như một cái miệng quái vật đang chờ con mồi của mình vậy.
Ôi mẹ ơi, váng đầu quá đi mất.
Hạ Kỳ Như vốn không biết bơi lại thêm quả sợ độ cao, ban nãy lại suýt bị ngã xuống hồ nên hiện giờ cô cực kỳ sợ hãi, mà cô càng sợ hãi cành cây cô đang bám cong như sắp gãy đến nơi.
Cái cảm giác tứ phía đều là con đường chết thế này, thật sự quá tuyệt cmn vọng mà.
Đúng lúc đang tuyệt vọng nhất thì từ mấy bức tường lại mọc ra mấy cái bậc thang dẫn tới chỗ cô đang đứng.
Hạ Kỳ Như chửi thề trong lòng mấy câu rồi đột nhiên buông tay.
Bùm!
Nước từ bốn phương tám hướng tràn vào mắt mũi miệng cô, Hạ Kỳ Như theo bản năng dãy dụa mà càng dãy càng chìm mới đau.
Ngay khi cô dần mất đi ý thức vì thiếu dưỡng khí thì người đàn ông kia lại xuất hiện lần nữa kéo lấy cô lên bờ.
Lần này Hạ Kỳ Như dù rơi xuống nước nhưng vẫn vô cùng tỉnh táo, vì thế cô nhìn thấy người đàn ông kia rất rõ ràng.
Người này còn rất trẻ tầm hai ba, hai tư tuổi, chỉ lớn hơn cô vài tuổi mà thôi.
Khuôn mặt anh ta trắng nõn, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím lại, những giọt nước trên tóc anh ta chạy dọc xuống sống mũi, gò má rồi mới rơi xuống mặt cô.
Hạ Kỳ Như ho sặc sụa mấy cái, trong lòng lại thở phào một hơi.
Suýt thì bị ăn mất hồn rồi.
Ban nãy mấy bậc thang kia nhìn thì như là đường sống nhưng mà lúc đó chỉ có Hạ Kỳ Như biết nếu cô không sớm buông tay, cô đã bị những sinh vật kia bắt đi rồi.
Cô không nhìn thấy hình dáng của chúng nhưng lại cảm nhận được chúng đang tới gần, vì vậy nên mới quyết định buông tay.
- anh là ai vậy?
Hạ Kỳ Như nhìn chằm chằm người trước mặt, mãi mới gặp được một "sinh vật" trông giống người một tý nhưng Hạ Kỳ Như cũng không dám tin tưởng anh ta ngay.
Người kia cười cười.
- tôi tên Cảnh Thiên, và tôi không phải ma quỷ, tôi sẽ không hại cô.
Giọng nói này...
- cậu là tấm vải đen kia?
Hạ Kỳ Như nhìn hắn nghi hoặc nói, hắn lắc đầu rồi giải thích.
- không phải nhưng tôi thông qua tấm vải đen kia để liên lạc với cô.
Hạ Kỳ Như gật gật đầu lại hỏi.
- đây là đâu vậy?
- thế giới thứ ba.
Thì ra thật sự là thế giới thứ ba à?
- mà cô chắc là được lão Diêm Vương đưa đến đây đúng không?
Cảnh Thiên không đợi Hạ Kỳ Như lên tiếng đã hỏi tiếp.
Hạ Kỳ Như nhớ đến kẻ đã khiến mình ra nông nỗi này thì nghiến răng nghiến lợi gật đầu.
- haha, chắc cô phải đặc biệt lắm nên lão già đó mới cho cô đến đây đúng không?
- mà anh cũng bị Diêm Vương tống đến đây à?
- không có, tôi là người của Thiên giới, vì phạm lỗi nên bị phạt ở đây sám hối đã bốn trăm năm rồi.
- bốn trăm năm? Vậy anh bao nhiêu tuổi rồi?
- 1200 tuổi.
Hạ Kỳ Như: "..."
Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà.
- mà cô đặc biệt lắm nhé, từ khi tôi đến nơi này đến bây giờ cô là người đầu tiên vượt qua được cạm bẫy của Rồng đen đó.
Cảnh Thiên cười nói, Hạ Kỳ Như ngạc nhiên.
- Rồng đen?
- đúng vậy, nó là người cai quản ở nơi đây, chuyên gia hút lấy sự sợ hãi của con người để gia tăng sức mạnh cho bản thân, nếu vượt qua được nó, cô sẽ có cơ hội đầu thai, còn không thì sẽ bị giam giữ ở đây lặp lại vòng tuần hoàn này mãi mãi.
Cảnh Thiên thấy Hạ Kỳ Như yên lặng thì nhướn mày nói.
- cô sợ sao?
Hạ Kỳ Như lắc đầu, cô không sợ, chỉ là thấy mấy linh hồn đó tội nghiệp thôi.
- vì sao anh lại muốn giúp tôi?
- thấy cô đặc biệt nên muốn giúp thôi.
Cảnh Thiên tùy tiện bịa một lý do cho qua chuyện.
...
- cô có muốn trở về dương gian không?
Cảnh Thiên sau khi biết lý do cô ở đây đã chủ động giúp đỡ, Hạ Kỳ Như hồ nghi nhìn hắn.
- có thể sao?
Nhìn mi chẳng đáng tin chút nào cả.
- đương nhiên là có thể.
- nhưng Diêm Vương nói với tôi, tôi đã không thể trở về nữa rồi.
- ta dám cá ông ta đã nhận hối lộ của người cướp thân thể của cô rồi.
Hạ Kỳ Như: "..."
Nhìn tác phong trước đó của Diêm Vương thì đúng là có khả năng thật.
- hơn nữa linh hồn của cô rất đặc biệt nên ông ta muốn giữ cô lại bên mình để tiện bề giúp đỡ.
- vậy tức là tôi vẫn có thể sống lại đúng không?
Hạ Kỳ Như cực kỳ mong chờ nhìn hắn.
- đúng vậy, chỉ là cô cần làm một vài nhiệm vụ mới có thể trở về.
- ý anh là sao?
Hạ Kỳ Như lập tức cảnh giác, Cảnh Thiên nhìn cô cười lớn.
- cô không cần phải phòng tôi như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không hại cô.
Nhưng Hạ Kỳ Như vẫn không đáp lời hắn, Cảnh Thiên hơi nhíu mày.
- cô vẫn không tin tôi? Vậy thì cô chỉ có thể ở lại đây đến ba trăm năm sau mà thôi.
- ba trăm năm?
Đùa nhau à?!?
Hạ Kỳ Như giật nảy, một ngày đã đủ cực hình rồi đây lại tận ba trăm năm, có chút hãi...
- nơi này cách ba trăm năm sẽ mở cửa một lần, thời gian mở cửa là bảy ngày, thế nên bây giờ cô không thể nào trở về âm phủ được nữa rồi.
Hạ Kỳ Như: "..."
Diêm Vương, ta hận chết ngươi.
- thế nào, giờ làm theo lời tôi nói hay ngồi ở đây đợi?
- nhiệm vụ mà anh muốn tôi làm là gì?
Hạ Kỳ Như xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng quyết định thỏa hiệp.
- đơn giản lắm, quay về quá khứ thay đổi số mệnh của mình.
- thay đổi số mệnh?
- đúng vậy, nếu tôi đoán không nhầm thì cô đã bị Nguyễn Kỳ Như cướp đoạt thân thế của mình suốt 10 kiếp, nếu muốn thay đổi cô chỉ có thể ngược dòng về quá khứ, trở về trước lúc mình bị tráo đổi mệnh cách để thay đổi tương lai.
Hạ Kỳ Như: "..." hóa ra là có tiền lệ rồi à?
- nếu cô đồng ý tôi sẽ dẫn cô đến cánh cửa không thời gian để đảo nghịch thời gian quay về kiếp trước.
- sao không thể quay lại kiếp này luôn đi.
Hạ Kỳ Như hơi sốt ruột, Cảnh Thiên nhìn cô cười kỳ lạ.
- bởi vì tôi đánh rơi vài thứ muốn nhờ cô quay lại lấy giúp.
- anh không thể đi cùng tôi sao?
Hạ Kỳ Như hơi sợ hãi, đi một mình không người chỉ lối cô biết làm thế nào.
Cô vẫn còn là trẻ con đó.
- nếu tôi có thể tôi còn ngồi đây tám chuyện với cô sao? Nhưng mà cô yên tâm, tôi sẽ cho cô một cái nhẫn không gian và cả tiểu Hắc đi cùng bảo vệ cô nữa.
Nói rồi Cảnh Thiên đưa cho cô một cái nhẫn bảo coi trích máu nhân chủ, ngay khi giọt máu đầu tiên vừa rơi xuống, chiếc nhẫn trân ngón tay út của cô liền hút sạch, sau đó trên tay cô liền xuất hiện một hình xăm hình chiếc nhẫn, còn chiếc nhân kia thì biến mất rồi.
Hạ Kỳ Như chà mấy lần đều không đi thì hoảng.
- làm sao đây?
- đừng sợ, tôi làm vậy để đề phòng có người cướp mất bảo vật của tôi đi thôi, sau khi cô trở về tôi sẽ xóa nó đi giúp cô.
- vậy còn được.
Hạ Kỳ Như âm thầm thở phào, sau đó lại dáo dác nhìn quanh.
- vậy...Tiểu Hắc đâu?
- ở đây.
Cảnh Thiên vừa nói xong tấm vải đen kia liền xuất hiện tự động cuốn lấy cổ tay cô.
- nó sẽ đi theo bảo vệ cô, vì vậy cô cứ yên tâm đi.
- mà thứ anh cần tôi tìm là gì vậy?
- đừng lo, ở mỗi kiếp người của cô đều có một người tên Cảnh Thiên xuất hiện, cô hãy tiếp cận hắn, ở bên hắn tới khi sinh mạng hắn kết thúc là được, phần còn lại sẽ do tiểu Hắc đảm nhận.
- ồ.
- cô sẵn sàng để đi chưa?
Cảnh Thiên không nhiều lời lập tức đưa cô đến một cánh cửa lớn, Hạ Kỳ Như hít sâu một hơi rồi gật đầu.
- rồi.
- vậy được, chúc cô may mắn.
Cảnh Thiên vừa nói xong thì đẩy Hạ Kỳ Như vào cánh cửa kia luôn.
Hạ Kỳ Như dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi bị đẩy vào cô vẫn bị không gian xung quanh tác động, suýt thì bị áp lực xung quanh nghiền chết.
Thì ra đây là cảm xác xuyên không à?
Mịa nó quá hãi hùng rồi!!!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...