Hạ Kỳ Như hỏi thêm mấy người trong nhà, thấy câu trả lời không khác với Vũ Nam là mấy liền từ bỏ, quyết định làm theo cách của mình, xin lỗi và giải thích với cậu ta.
- Cảnh Thiên, tớ hoàn toàn không có ý gì hết, tớ chỉ là...chỉ là thấy cậu không thích người phụ nữ đó nên mới bảo cậu qua bên tớ thôi, tớ không có ý khinh thường cậu đâu, thật đó...tớ thật sự xin lỗi...
- không sao, ngày hôm qua là tôi quá đáng, rất xin lỗi cậu.
Cảnh Thiên đã khôi phục lại bộ dạng bình thường, cực kỳ dửng dưng nói tiếp.
- không biết yêu cầu hôm qua của cậu hôm nay còn có hiệu lực không?
- hả?!?
- tôi nghĩ kỹ rồi, phục vụ một tiểu mỹ nhân như cậu vẫn tốt hơn phục vụ một người phụ nữ lớn tuổi hơn mình.
Vũ Cảnh Thiên nói xong liền chống một tay lên tường, giam cầm Hạ Kỳ Như trong lòng mình.
Hạ Kỳ Như: "..."!!!!!!!!
- cậu sợ tôi sao?
Cảnh Thiên nhận ra Hạ Kỳ Như đang căng thẳng thì hơi lùi ra, lát sau giống như nhận ra cái gì đó cậu chợt cười nhạt.
- hay là cậu...chê tôi bẩn?
- Cảnh Thiên, cậu có phải đối với tớ có hiểu lầm gì không?
Bao nuôi mà cô nói không phải là kiểu này đâu!!!!
- ý cậu là gì?
Cảnh Thiên thấy Hạ Kỳ Như không giống đang giả vờ thì nhíu mày nghi hoặc, cô vội vã giải thích.
- tớ chỉ muốn đưa cậu về nuôi thôi, không có ý gì khác.
Cảnh Thiên nghe cô nói vậy thì càng thêm nghi hoặc.
- chỉ nuôi không thịt?
Hạ Kỳ Như: "..."
Thịt ngươi làm gì, nhìn bà đây giống loại người háo sắc lắm sao?
Hạ Kỳ Như chửi mắng Cảnh Thiên ở trong lòng xong thì chân thành nói.
- đúng vậy, hơn nữa tớ sẽ tạo đủ mọi điều kiện để cậu có thể học tập và làm những điều mình muốn, Cảnh Thiên, tớ biết bản nghiên cứu kia là của cậu, tớ đã nói với anh trai tớ rồi, hiện tại chúng tớ cũng đã tìm được bằng chứng chứng minh Ái Thy ăn cắp chất xám của cậu.
Cảnh Thiên quả thật rất thông minh, cậu ta biết bản thân thân cô thế cô không chỗ dựa dẫm nên chỉ viết một vài ý chính vào bản nghiên cứu, đủ để người ta chú ý nhưng vẫn phải cần đến hắn để hoàn thiện phần mềm, nhưng mà Ái Thy lại không biết nên cứ thế cướp về làm của mình, hơn nữa mục đích khi đó của cô ta chỉ là xin học bổng nên cũng không đào sâu vấn đề.
Ai biết bản nghiên cứu đó lại lọt vào mắt Lâm Hàn Phong chứ, thế là chuyện gì đến cũng đến Lâm Ái Thy cứ thế tiếp cận được Lâm gia và biết được bí mật về sợi dây chuyền của An Di mà từ đó một bước thành phượng hoàng.
Du học gì đó sớm đã bị cô ta ném ra sau đầu rồi.
Chỉ đáng tiếc, nếu kiếp trước Ái Thy cực kỳ thuận lợi đi lên đỉnh vinh quang thì kiếp này lại ngược lại.
Thứ nhất, Vũ Cảnh Thiên không tử tự chết không đối chứng như kiếp trước mà vẫn sống nhăn răng, còn tìm được một chỗ dựa vững chắc đủ để đấu với Ái Thy.
Thứ hai là là sự xuất hiện của Hạ Kỳ Như đã đập vỡ giấc mộng vào thế giới hào môn của cô ta, lại thêm Hạ Kỳ Như biết sự thật về bản nghiên cứu nên đã nói cho Lâm Hàn Phong biết sự thật.
Lâm Hàn Phong tuy từng nghi ngờ qua Ái Thy nhưng khi đó hắn cho rằng ở tuổi của cô có thể viết được một bản mềm tốt như thế thì đã rất giỏi rồi, thế nên thấy bản nghiên cứu còn nhiều lỗ hổng cũng không đào sâu, dù sao đội ngũ kỹ thuật viên nhà hắn thừa sức để phát triển nó tiếp.
Thế nên lúc Kỳ Như nói sự thật, Lâm Hàn Phong liền tương kế tựu kế, giả vờ dụ cô ta lộ ra sơ hở.
Ái Thy tự cho mình thông minh, cẩn thận nhưng sao có thể là đối thủ của Lâm Hàn Phong, người đã lăn lộn bên ngoài xã hội từ nhỏ chứ, khụ khụ...ba cô nuôi con theo kiểu chăn thả, ngoại trừ hai ông anh nhà cô còn có những người trong nhánh phụ cũng đều bị ông quẳng ra ngoài đường từ bé để sống tự lập rồi.
Thế nên đừng nhìn họ cà lơ phất phơ thế mà nhầm, tất cả đều là cáo già đã thành tinh đấy.
Cảnh Thiên nghe xong, đồng tử hơi thu nhỏ lại, cô gái này vậy mà lại nhìn ra được kế hoạch của cậu, hơn nữa cô còn chủ động giúp cậu tìm bằng chứng nữa, vì sao chứ?
Kế hoạch của mình vẫn chưa kịp thực hiện đã đi được một nửa, Cảnh Thiên không khỏi nhìn Hạ Kỳ Như thêm vài lần.
- vì sao cậu lại giúp tôi?
- vì chúng ta là bạn tốt.
Cảnh Thiên giống như nghe thấy chuyện cười, trào phúng nói.
- bạn tốt? Cậu có thể bịa một lý do có tâm hơn được không?
- tớ đâu có nói dối, này nhé Ái Thy từng muốn hại tớ, cho nên tớ với cậu cũng coi như là có chung kẻ thù, mà kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, không phải à?
Hạ Kỳ Như nói đến vô cùng hợp lý, mắt còn hơi chớp chớp nữa chứ.
- được rồi, tôi tin cậu.
Cảnh Thiên có chút dở khóc dở cười nói, cả người cậu hơi lùi ra sau, mang tai cũng hơi đỏ lên.
Hạ Kỳ Như tốt xấu gì cũng là một tiểu mỹ nhân, trước đây do kiểu tóc và trang phục dìm khiếp quá nên không ai chú ý.
Nhưng từ ngày về Lâm gia, được chính tay Hứa Giai Kỳ thiết kế trang phục, lại còn được làm tóc các kiểu, thật sự là một cú lột xác ngoạn mục, bình thường không cần làm gì đã khối anh tự đổ nói gì đến lúc này, cô lại còn giở trò làm nũng chứ.
- được, vậy tan học cậu về cùng tớ luôn nhé, để tớ bảo với anh hai chuẩn bị phòng cho cậu.
Cảnh Thiên nghe vậy đầu tiên là vui mừng, sau lại tỏ vẻ khó xử.
- chỉ là đồ đạc của tớ...
- không sao, mẹ tớ có hẳn mấy cửa hàng thời trang nam lận cơ, không cần lo lắng.
Hạ Kỳ Như ra tay cực kỳ dứt khoát, Cảnh Thiên thấy vậy liền không ý kiến gì nữa, ngược lại còn hơi cảm thán.
Lân An Di, cậu xuất hiện cũng đúng lúc lắm.
...
Bởi vì tìm ra bằng chứng chứng minh Cảnh Thiên mới là chủ nhân của bản nghiên cứu kia, thế nên đãi ngộ của Lâm thị với Cảnh Thiên khá tốt, cấp cho cậu hẳn một cái căn nhà ở chung cư với tiện nghi đầy đủ, sáng đi học cũng vẫn có người đưa đón như bình thường.
Hạ Kỳ Như đón được người liền tích cực bám lấy làm phiền, cô không phiền nổi liền nhờ anh trai tạo việc cho Cảnh Thiên làm khiến cậu ta một chút thời gian rảnh cũng không có, thế nên án mạng trong trường cũng vì thế mà ngừng hẳn rồi.
Còn người phụ nữ kia, ban đầu bà ta còn cho xe đợi ở ngoài cổng trường nhưng chưa bao giờ bắt được người nên chỉ đành rời đi, thời gian sau đó cũng không thấy xuất hiện nữa.
Chỉ là khoảng chừng hai ngày sau thì có tin tức nói phu nhân tập đoàn nào đó đột nhiên đột tử, nguyên nhân là do dùng chất kích thích quá liều.
Lúc này quá khứ của người phụ nữ này cũng được đào ra, ai nấy cũng rất bất ngờ khi biết bà ta có sở thích bao nuôi những thiếu niên trẻ tuổi để thỏa mãn nhu cầu của mình.
Điều kỳ lạ là trong danh sách những thiếu niên xấu số bị bà ta nhắm trúng lại không hề có tên của Cảnh Thiên, đồ đạc sách vở gì đó, một chút cũng không có.
Đối với kết quả này Hạ Kỳ Như cũng không quá bất ngờ.
Một người có chỉ số IQ cao ngất ngưởng, giết nhiều người trong thời gian ngắn vậy mà không ai nghi ngờ gì thì việc này có là gì.
Haiz, ở cạnh một người như thế thật sự là mang tính thử thách với cô mà.
Hạ Kỳ Như nghĩ thì nghĩ thế nhưng bên ngoài vẫn khá bình tĩnh mà làm bài tập.
Nếu nói người nào khiến cô kinh hồn bạt vía nhất khi ở cùng thì chỉ có thần chết số 23 mà thôi.
- An Di, tớ hỏi cậu một câu nhé?
Hạ Kỳ Như đang làm bài tập thì có người tới hỏi, cô hơi ngẩng đầu lên nhìn cô bạn đó hòa nhã nói.
- cậu hỏi đi.
- à thì...cậu và Cảnh Thiên là mối quan hệ gì vậy? Có người nói cậu ta được cậu bao nuôi.
- ai nói vậy?
Hạ Kỳ Như không có thái độ gì khác thường nên cô bạn kia gan to nói tiếp.
- bên khối 12 đồn ầm lên rồi, nghe nói có người còn quay được video nữa cơ.
- ồ, cho tớ xem được không?
Cô bạn kia hơi do dự nhưng vẫn lấy ra cho cô xem.
"- không biết yêu cầu hôm qua của cậu hôm nay còn có hiệu lực không?
- hả?!?
- tôi nghĩ kỹ rồi, phục vụ một tiểu mỹ nhân như cậu vẫn tốt hơn phục vụ một người phụ nữ lớn tuổi hơn mình."
Đoạn video rất ngắn, chừng mười mấy giây, nội dung cũng chỉ có vẻn vẹn mấy câu này.
Hạ Kỳ Như âm thầm thở phào, cũng may không để lộ vụ Ái Thy ra, nếu quay hết thì mất vui rồi.
- cảm ơn cậu đã cho tớ biết nhé.
Hạ Kỳ Như nói xong liền ra ngoài gọi điện cho Lâm Bác Hữu.
- chú út, cho cháu mượn người nhé?
- không nhiều đâu ạ, chừng 20 người là đủ.
- vũ khí? Không cần đâu ạ, cháu chỉ cần người thôi.
- vâng, cháu chào chú ạ.
Cô bạn kia: "..."
Cả lớp: "..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...