Lúc Hạ Kỳ Như trở về nhà trời đã tối hẳn, người phụ nữ ban chiều không thấy đâu nữa, không biết là đã đi đâu, chỉ có một mình ông Hạ ngồi đợi cô ở phòng khách.
Nhưng Hạ Kỳ Như cũng không để ý cho lắm, sau khi về liền ngồi vào ăn cơm, ăn cơm xong liền đi lên phòng, sáng hôm sau dậy sớm đến lớp, mấy ngày tiếp theo lịch trình đều tương tự như vậy.
Tuy ông Hạ cảm thấy con gái mình càng ngày càng kỳ lạ, nhưng ông vẫn như cũ không để ý, chỉ đến khi nhà trường gọi điện phản ánh con gái ông dùng bạo lực tinh thần với những học sinh khác trong lớp, ông mới thật sự nhận ra tính cách của cô đã thay đổi, nhưng không phải theo chiều hướng tốt hơn mà là ngược lại.
Trước đó chỉ cảm thấy cô nhút nhát khó gần, bây giờ lại thấy cô cực kỳ lập dị, nửa đêm tỉnh giấc còn thấy cô ngồi trên lan can ban công nói chuyện với ai đó, doạ cho ông sợ tới mức mất ăn mất ngủ, cuối cùng chỉ có thể gọi cho nhà kia trước thời hạn một năm.
Vốn tưởng nhà đó sẽ từ chối, không ngờ vừa nghe lý do ông nói xong liền cho người tới đón cô ngay lập tức, vì vậy Hạ Kỳ Như lại lần nữa chuyển nhà.
Ông Hạ tuy không thích cô cho lắm, nhưng dù gì cũng nuôi cô 17 năm nên vẫn có chút cảm tình, trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở cô một câu.
"Nếu muốn sống lâu dài ở đây thì nên thu lại cái tính khí kỳ quặc của mày đi, nếu không mày sẽ chẳng còn nơi nào để đi đâu."
Nói xong liền rời đi ngay lập tức.
Hạ Kỳ Như không biết có nghe lọt tai không bởi vì sự chú ý của cô bây giờ đều tập trung vào cửa sổ đối diện mình ở tầng hai của căn biệt thự.
Tử khí ở nơi đó cực kỳ dày đặc, nhưng xen lẫn trong đó vẫn có một tia sự sống mong manh, chỉ là cái người kia có vẻ sắp không trụ được nữa rồi.
Ngay khi cô đang cân nhắc có nên cứu người kia hay không, một chiếc xe ô tô con đột nhiên dừng lại bên cạnh cô.
Cửa xe mở ra để lộ đôi chân thon dài trắng nõn cùng chân váy ngắn xếp li màu đen tuyền, tiếp đến là áo sơ mi trắng được sơ vin gọn gàng,...
Đến khi gương mặt của nữ sinh kia lộ ra, ánh mắt bình thản của Hạ Kỳ Như khẽ lay động, nhưng cũng chỉ chớp mắt ánh mắt của cô lại khôi phục nguyên trạng vốn có của nó.
Mà cô gái kia sau khi nhìn thấy cô cũng thu lại nụ cười, ánh mắt nhìn cô có chút nghi hoặc.
"Không phải nói chỉ mời tôi thôi sao? Cô gái kia là ai vậy?"
Sắc mặt cô gái kia rất lạnh hoàn toàn không mang nét hồn nhiên của một nữ sinh nên có, thậm chí nếu quan sát kỹ thêm một chút, cô ta còn phát hiện ra sự quen thuộc trên người cô gái kia.
Hiển nhiên cô và cô ta đều đến từ một thế giới.
Người đàn ông trung niên bị cô gái kia chất vấn cũng không khó chịu, vẫn rất lịch sự nói.
"Hạ tiểu thư là khách quý của Nguyễn gia, nếu cô cảm thấy không hài lòng thì có thể rời khỏi đây ngay lập tức."
Sắc mặt của cô gái kia lập tức trở nên âm trầm, nhưng cô ta không nói thêm gì nữa mà yên lặng đứng đó coi như ngầm chấp nhận sự tồn tại của Hạ Kỳ Như.
Bởi vì cô ta biết nếu cô ta bỏ đi, lợi thế sẽ nghiêng về cô gái đối diện ngay lập tức, người đàn ông trung niên thấy vậy mới mời cả hai cùng đi vào trong.
Sau khi vào trong biệt thự, tử khí của nơi này càng thêm dày đặc, Hạ Kỳ Như nhìn khắp nơi một vòng cũng không phát hiện có sinh vật kỳ quái ở đây càng không có linh hồn tội lỗi hay ác quỷ gì đó, vậy nguồn gốc của tử khí ở nơi này là gì? Là thứ gì muốn chủ nhân của căn phòng tầng thứ hai chết nhanh như vậy?
"Hạ tiểu thư, mời cô."
Khi Hạ Kỳ Như đang quan sát nơi này, một nữ hầu gái đi đến dẫn cô lên tầng hai, nữ sinh ở phía đối diện cũng được dẫn lên trên đó nhưng là ở một bên khác, vào lúc này cô dường như đã đoán ra điều gì đó.
Nhưng cô không bày ra vẻ mặt gì đặc biệt, vẫn ung dung bình thản đi đến căn phòng mà bọn họ sắp xếp cho mình.
...
Nửa đêm.
Khi Hạ Kỳ Như đang ngủ, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, tiếng gõ lúc mạnh lúc nhẹ, lúc lại như tiếng móng tay cào vào cửa, khi thấy người trong phòng không có động tĩnh, thứ kia liền chuyển sang gõ cửa sổ, nhưng bởi vì cửa sổ bằng thủy tinh nên âm thanh chói tai hơn nhiều, thậm chí còn có vết nứt như có thể vỡ bất cứ khi nào, tiếng gõ cửa cứ lặp đi lặp lại ở bên cửa chính và cửa sổ như vậy khoảng ba mươi phút thì ngừng, sau đó cửa sổ đột nhiên mở ra, một mảnh vải đen từ bên ngoài chui vào, nó quan sát xung quanh thêm một lượt nữa rồi mới đóng cửa sổ lại rồi bay đến quấn lên cổ tay của thiếu nữ đang nằm ngủ trên giường.
Sáng ngày hôm sau, lúc Hạ Kỳ Như xuống phòng khách liền nhìn thấy nữ sinh ở phía đối diện có chút không thoải mái cho lắm, nhưng cô không chút để ý, vẫn thản nhiên ngồi xuống ăn phần ăn sáng của mình.
Nữ sinh kia thấy Hạ Kỳ Như vẫn không chút hư hao, vẻ mặt của cô ta liền trở nên xám xịt.
Cho dù linh hồn cô có cường đại đến đâu thì thân thể cô đang dùng vẫn chỉ là một người bình thường.
Vậy tại sao cô lại không bị ảnh hưởng chứ?
Nữ sinh kia còn đang nhìn cô nghiền ngẫm, người bị nhìn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn lại cô, còn lạnh lùng nói.
"Cô nhìn tôi làm gì? Bộ mặt tôi dát vàng à?"
Giọng điệu của cô quá nghiêm túc khiến người đối diện có cảm giác cô không phải nói móc mà là thật sự muốn hỏi trên mặt cô ấy thật sự có vàng à?
Nữ sinh vội vã lắc đầu, sau không biết nghĩ gì mà lại nhìn cô mỉm cười nói.
"Tôi chỉ muốn làm quen với cô thôi mà.
Tôi xin tự giới thiệu trước, tôi tên Tường Vy, còn cô thì sao?"
"Hạ Vũ."
Hạ Kỳ Như đáp ngắn gọn xong liền tiếp tục ăn cơm, hoàn toàn không có ý định nhiều lời với cô.
Nữ sinh không vì vậy mà nản lòng, vẫn tiếp tục nói chuyện với cô.
"Tối qua cô có nghe thấy gì không?"
"Không.".
Truyện Tiên Hiệp
Dù nghe thấy bà cũng không có nghĩa vụ phải báo với ngươi, ok?
Tường Vy: "..."
Cô nói thế thì cô ta nói tiếp thế nào được, chí ít cũng phải hỏi lại cô vài câu chứ? Không lẽ cô không nhận ra cô ta là ai sao?
Tường Vy nghẹn một hồi, cuối cùng vẫn tiếp tục tìm chủ đề nói chuyện với cô, kết quả cô ta vừa ngẩng lên đã thấy Hạ Kỳ Như đi ra đến cửa chính biệt thự rồi.
"Hạ tiểu thư, mời."
Hạ Kỳ Như nhìn cánh cửa xe đã mở sẵn ở phía trước một lúc, sau đó cô coi như không có gì mà đi vào trong, cửa xe vừa đóng lại, tài xế cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái, khi thấy nhiệt độ trong xe đột nhiên ấm hơn rất nhiều, vẻ mặt của anh ta đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Nhưng anh ta cũng không nói gì, vẫn tiếp lái xe đưa cô đến trường học..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...