nhóc con, cậu xác định là ở đây sao? Ngọc Cẩn nhìn căn biệt thự trước mặt, vẻ mặt hòa nhã dần có dấu hiệu tan vỡ.
Chạy một vòng lớn khắp kết giới này, cuối cùng cậu nhóc lại dắt mình quay trở lại điểm xuất phát ban đầu, đây là rảnh quá sinh nông nổi sao?
Hạ Lăng cũng ngơ ngác không kém.
Cậu đột nhiên cảm nhận được sự tồn tại của chị mình nên cứ thế chạy theo, chạy đi chạy về cuối cùng không hiểu sao lại quay trở lại chỗ này.
Thực sự rất khó hiểu.
- chú Ngôn, có khi nào ban nãy chúng ta đã bị Cảnh Thiên gài rồi không?
Nhất định là vậy, ban nãy Cảnh Thiên đã lừa bọn họ, hắn cố ý lấy Hạ Kỳ Như ra làm cái bẫy để dụ bọn họ đi, cốt để bọn họ không thể cứu Khởi Phong kịp thời.
- chết tiệt, chúng ta dính bẫy của tên khốn đó rồi.
Hạ Lăng càng nghĩ càng thấy có khả năng, cuối cùng tức giận đá vào bồn hoa bên cạnh một cái giải hận, Ngôn Cẩn ở bên cũng vẻ mặt mê man.
Lẽ nào đúng như lời Hạ Lăng nói, bọn họ đã bị Cảnh Thiên bẫy rồi.
Bởi vì hắn ta cũng giống anh, biết được sinh mệnh của Khởi Phong và Hạ Kỳ Như có liên kết với nhau nên mới muốn giết chết luôn cậu ta, cắt đứt cơ hội trở về cuối cùng của đại nhân nhà ông ta.
Hay.
Hay lắm.
Quả đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Ngôn Cẩn nhận thức được tình hình liền lao đến chỗ Lục Cửu với hy vọng mong manh sẽ cứu kịp người, kết quả nơi đó hiện tại không một bóng người, trực tiếp dập tắt hy vọng của anh ta.
Lần này mới là hết thật rồi.
Thật sự rất muốn đá bản thân vào bụng mẹ để đầu thai lại lần nữa mà.
Lúc đấy ăn gì mà ngu dữ vậy??????
Đang yên đang lành lại bị thằng nhóc kém mình cả ngàn tuổi xoay như chóng chóng.
Đây lẽ nào là hội chứng mất não tạm thời mà mấy người hiện đại kia hay nói sao?
Ngôn Cẩn ngồi xổm dưới đất, vẻ mặt không còn thiết tha gì với cuộc sống.
Hạ Lăng ở bên cạnh đấm đá xong cũng ngồi xuống bên cạnh ông.
Trong lòng vừa tự trách vừa thấy có lỗi.
Còn có cả hối hận nữa.
Hối hận vì bản thân không coi trọng Khởi Phong hơn.
Chị cậu từng nói Khởi Phong chính là mạng của chị ấy, bảo vệ tốt hắn cũng là bảo vệ tốt cô.
Nhưng mà cậu luôn bỏ ngoài tai lời nói của chị mình.
Giờ thì tốt rồi, cậu cuối cùng chẳng cứu được ai cả.
Hai người à là hai vị thần ngồi tự kỷ trước cổng biệt thự Lục gia như hai kẻ ăn mày.
Tất cả những hình ảnh này đều thu vào tầm mắt của Khởi Phong, cũng thu vào tầm mắt của Hạ Kỳ Như ở phía sau hắn.
Thế nhưng cô một chút phản ứng cũng không có, vẫn yên lặng ngồi tại một chỗ chờ đợi chỉ thị tiếp theo của người tạo ra mình.
- bé con, xin lỗi em nhé, nhưng mà chúng ta vẫn chưa thể về ngay được, ta vẫn còn một thứ phải lấy về.
Và em cũng như vậy.
Cảnh Thiên hắn cùng lắm chỉ là một hòn đá nhỏ trên đường mà thôi.
Nếu không phải sợ cô phát hiện ra mình, hắn đã sớm xử lý tên đó từ lâu rồi.
Nhưng như bây giờ cũng rất tốt, bởi vì không đợi đến bây giờ hắn cũng không biết phía sau lại có nhiều người nhắm vào mình và cô như vậy.
Xem ra mạng của Khởi Phong hắn vẫn còn rất có giá trị nhỉ?
Chỉ là lần này ai sẽ đủ sức đến lấy mạng hắn đây?
Tốt nhất đừng gửi thêm một Cảnh Thiên thứ hai xuống nữa.
Một sai lầm chỉ nên phạm phải một lần trong đời mà thôi.
Khởi Phong nói xong liền điểm nhẹ lên trán cô, tức thì người con gái trước mặt liền từ từ hóa thành những mảnh sáng nhỏ, dần dần hòa nhập vào không gian xung quanh cho đến khi tan biến hẳn.
Không gian xung quanh theo sự tan biến của cô cũng dần biến đổi theo.
Trước mặt lại là khung cảnh hôn lễ quen thuộc, hắn vẫn là Lục Cửu trong bộ tây trang quen thuộc, chỉ là người trong lòng hắn sớm đã không còn ở đây nữa rồi.
Khách mời bên dưới cũng dần dần tỉnh lại, tất cả mọi người đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không phải hôm nay bọn họ đến tham gia hôn lễ của thái tử gia Lục thị hay sao?
Vì cớ gì bây giờ lại không có cô dâu?
Đáng sợ hơn cả là bọn họ thậm chí còn không nhớ khuôn mặt hay cái tên của cô dâu kia.
Đúng là kỳ quái.
Không chỉ khách mời không nhớ mà vệ sỹ của Lục gia cũng mê man giống nhau.
Bọn họ hoàn toàn không ấn tượng gì về chuyện này cả, đại thiếu gia đang yên đang lành sao lại kết hôn vậy?
Còn nữa...đối tượng kết hôn của ngài ấy là ai vậy?
Mọi người không nhớ ra cô dâu là ai cũng là điều dễ hiểu.
Bởi vì lần này Hạ Kỳ Như tan biến chứ không phải chết đi, cho nên mọi ký ức về cô đều sẽ biến mất ở thế giới này.
Cũng giống như những ác quỷ ở thế giới thứ ba kia vậy, một khi biến mất, những ký ức về bọn họ cũng sẽ được thanh trừ ngay sau đó, điều này nhằm ngăn cản con người phát hiện ra thế giới thứ ba, cũng là để cân bằng trật tự của thế giới, tránh việc nhiều người cùng biến mất sẽ gây nên sự náo loạn cho con người ở nơi đây.
Khởi Phong biết rất rõ điều này cho nên hắn không hoảng không vội, bình tĩnh nói với vệ sỹ đứng bên cạnh mình.
- buổi tiệc kết hôn hôm nay bị hủy, mọi người biết phải làm gì rồi chứ?
- vâng.
Vệ sỹ vừa nghe Lục Cửu phân phó xong liền lập tức đi xin lỗi những vị khách kia rồi tiễn bọn họ ra về, khuôn mặt ai nấy cũng đều giống như vừa trở về từ cõi chết, âm thầm mà thở phào một hơi.
Cơ mà...
Một ngày quan trọng như vậy, vì sao lại không thấy đại quản gia đâu nhỉ?
Đám vệ sỹ ngẩn người hồi lâu, sau đó đột nhiên giật mình nhìn nhau.
Cô dâu đột nhiên mất tích.
Đại quả gia cũng không thấy đâu.
Cái này là trùng hợp sao?
Đám vệ sỹ sau cũng cũng không biết đang bổ não cái gì mà đồng loạt nhìn Lục Cửu với vẻ đồng cảm.
Lục đại thiếu gia thật sự quá đáng thương mà.
Ngay trong ngày trọng đại của đời người lại bị hai người mình tin tưởng nhất đồng loạt phản bội.
Nhưng khi bọn họ quay sang lễ đường, ở đó làm gì có ai nữa.
Đám vệ sỹ ngây ngốc lần hai, đáng sợ hơn ký ức của bọn họ về Lục Cửu cũng đột nhiên trở nên mơ hồ rồi tan biến hẳn.
Đợi đến khi Ngôn Cẩn và Hạ Lăng đuổi đến nơi, người tên Lục Cửu đã không còn tồn tại trên đời này nữa rồi.
Ngôn Cẩn: "..."
Nếu trước đó lúc thấy kết giới bị phá, anh còn có chút hy vọng mong manh mà chạy đến đây tìm người thì giờ khắc này, trong lòng anh chỉ còn lại tuyệt vọng.
Đến cuối cùng ai anh cũng không cứu được.
- chú Ngôn, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
Hạ Lăng gấp đến độ hai mắt đều đỏ hoe cả rồi, Ngôn Cẩn nhìn cậu nhóc thở dài một cái.
- có muốn theo ta học việc không?
Trong lúc chờ chủ nhân đời kế tiếp của thế giới thứ ba xuất hiện, dạy thằng nhóc này một chút cũng không có vấn đề gì.
Dù sao thằng nhóc này cũng là một mầm mống tốt, rất đáng để dạy dỗ.
Hạ Lăng đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại đắn đo, cuối cùng mới gật đầu.
Dù sao cậu cũng không còn nơi nào để đi rồi, chi bằng đi theo chú Ngôn đi.
Như vậy chí ít cậu cũng có cái để giết thời gian trong lúc chờ chị mình tái sinh lần nữa mà.
Chỉ là...lần này không biết thế giới thứ ba có còn nguyện ý chọn chị ấy là chủ nhân của nó nữa hay không mà thôi.
Chú Ngôn nói rồi, chỉ cần nó không nhận chủ mới, Hạ Kỳ Như vĩnh viễn sẽ không chết.
Cho nên việc của cậu hiện tại chính là chờ đợi...
Chờ chị cậu quay trở lại thế giới này một lần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...