Cảnh Thiên, không biết ngươi có nhận ra không? Nhưng bản thân ngươi bây giờ đang ngày càng giống một con quỷ rồi đấy? Hạ Kỳ Như nhìn đôi mắt đò lừ của hắn, không nặng không nhẹ phun ra một câu.
Cảnh Thiên nghe vậy hơi sững người, sau đó sát khí trên người hắn càng lan tỏa thêm mạnh mẽ.
- quỷ, đúng vậy tôi chính là một con quỷ đấy, Hạ Kỳ Như là cô đã ép tôi vào bước đường này mà thôi.
Cảnh Thiên dường như bị ép đến điên rồi.
Vì sao?
Vì sao tên Kỷ Vũ kia vẫn cứ xuất hiện ở đây?
Vì sao tất cả mọi người đều muốn chống đối hắn, hắn chỉ muốn an ổn làm một vị thần bình thường thôi mà, vì sao lại ép hắn phải trở nên độc ác như thế?
Hắn chỉ muốn có một cuộc sống tốt hơn vậy cũng là sai sao?
Hạ Kỳ Như nhìn hắn bắt đầu mất khống chế như vậy liền trầm mặc không nói gì cả.
Thực ra hắn không sai, chỉ là cách làm của hắn đã sai mà thôi.
Thứ gì không phải của mình, dù cướp được thì nó cũng chỉ là hạt cát trong tay càng nắm chặt, hạt cát trôi ra ngoài càng nhiều, để rồi cuối cùng mới đau đớn nhận ra bản thân mình thực ra cái gì cũng không có.
Cô không hề ép buộc hắn đoạt mệnh cách của Khởi Phong, cũng không ép buộc hắn ký kết khế ước với quỷ dữ, càng không ép buộc hắn trở thành con người như bây giờ.
Chuyện đến nước này là do hắn tự làm tự chịu mà thôi.
- Hạ Kỳ Như, nếu hôm nay tôi có chết, tôi cũng phải lôi cô chết cùng.
Hạ Kỳ Như cảm nhận được sức ép khủng khiếp trên cơ thể mình liền nhíu chặt mày lại, nếu là bình thường cô có thể miễn cưỡng cầm cự nhưng lực lượng của cô đa phần đều dồn vào kết giới, cho nên nếu lúc này cô cưỡng ép sử dụng sức mạnh, thân thể này sẽ không chịu nổi nguồn năng lượng to lớn này, tan biến là chuyện sớm muộn mà thôi.
Không có thực thể, cô càng không còn là đối thử của Cảnh Thiên nữa.
Lại nói thêm, một vị thần một khi hắc hóa hoàn toàn năng lượng sẽ được nhân đôi so hấp thụ cả ma khí, hơn nữa năng lượng sẽ không ngừng gia tăng đến vô hạn, bởi vì tiền thân của Cảnh Thiên chính là Quỷ vương.
Mặc dù thân phận cường đại, nhưng sau này hắn vẫn bị người ta giết chết, bởi vì mang oán hận quá sâu sắc nên mới sống lại lần nữa quyết thay đổi số phận của mình.
Đúng vậy, Cảnh Thiên là người trọng sinh, bởi vì là người trọng sinh nên hắn biết trước tất cả mọi thứ.
Cô, Khởi Phong, Diêm Vương hay Thiên đế, tất cả đều chỉ là quân của hắn mặc hắn tùy ý chơi đùa.
Chỉ đáng tiếc, ông trời ban cho hắn một cơ hội, nhưng hắn lại không biết trân trọng nó, thay vì tự thân vận động tự mình thay đổi số phận của mình, hắn lại mượn ngoại lực của người khác.
Hắn dùng thuật cấm, nhưng thuật cấm cũng không phải có thời gian vô hạn, cách 1000 năm cấm thuật lại suy yếu một lần, Cảnh Thiên vì vậy mà phải quay trở về tiền kiếp thay đổi số mệnh của bản thân, nhưng để quay về tiền kiếp hắn cần phải đi qua thế giới thứ ba, cho nên hắn bị cô phát hiện ra bí mật này của mình.
Cảnh Thiên với thân phận là người trọng sinh nên rõ lai lịch của Hạ Kỳ Như, càng biết rõ điểm yếu của cô là gì, cho nên hắn muốn giết cô để chiếm lấy thế giới thứ ba này, nhưng xui xẻo thay mệnh cách của cô và hắn lại vừa vặn khắc nhau, hắn không thể chiếm được mệnh cách của cô, càng không chiếm được năng lực của cô, vì vậy Nguyễn Kỳ Như, một người trung gian liền được hắn gửi gắm đến các thế giới, thay hắn cướp lấy năng lực của cô.
Nhưng đáng tiếc, Nguyễn Kỳ Như vô năng không thể hấp thu được hoàn thiện sức mạnh của cô mà còn bị cô hấp thu ngược.
Cảnh Thiên bởi vậy mới quyết định phong ấn ký ức của cô lại, lợi dụng cô làm việc thay mình.
Về phần Tiểu Hắc, bởi vì trên người hắn có khí tức của cô, cho nên Tiểu Hắc luôn vô cớ bị thu hút đến chỗ hắn, Cảnh Thiên thấy vậy liền thuận thế lừa nó làm chủ nhân, thi thoảng lại sai nó làm việc cho mình.
Nhưng Hạ Kỳ Như quả thật là khắc tinh của hắn, hết lần này đến lần khác phá hoại hắn, khiến cấm thuật của hắn ngày càng suy yếu buộc phải lấy cớ thế giới thứ ba hỗn loạn mà đi đến đó cai quản để che mắt người khác, mà Tiểu Hắc sau khi phát hiện ra hắn là kẻ giả mạo cũng bắt đầu chạy trốn khỏi hắn, khiến hắn không thể không sử dụng vũ lực ép nó về bên mình.
Cảnh Thiên hắn ngay từ đầu vốn không có ý định xuống tay với cô, là cô luôn chống đối hắn, hắn mới phải ra hạ sách đó.
Cô tưởng làm vậy hắn cũng vui vẻ lắm sao? Hắn chỉ là không muốn lại phải lần nữa trải qua cảm giác bị người ta đuổi giết thôi mà, vì sao không ai hiểu cho hắn chứ?
Cảnh Thiên càng nghĩ càng kích động, năng lượng bộc phát ra cũng khủng khiếp.
Thân thể Hạ Kỳ Như đang dùng cũng sắp không chống cự được bao lâu nữa rồi.
Cô lấy một tấm phù trống ra bắt đầu viết lên đó tám chữ.
"Vận mệnh chi thuật"
"Vật về chủ cũ"
Nét chữ cuối cùng vừa viết xong, Cảnh Thiên ở phía đối diện đột nhiên phát hiện ra một số kỹ năng của mình đang dần mất đi, tất cả đều là những kỹ năng hắn lấy được từ cô.
Hạ Kỳ Như...cô ta đang định lấy lại những thứ thuộc về mình sao?
Chỉ là bây giờ cô lấy lại...có phải đã quá muộn rồi không?
- Hạ Kỳ Như, cùng chết đi.
Năng lượng hắc ám không ngừng tràn ra từ thân thể hắn mà bắt đầu bao phủ lấy cả người Hạ Kỳ Như.
Những luồng khí đen đó giống như axit không ngừng ăn mòn thân thể cô, linh hồn cô.
Aaaaa!!!!!!
Hạ Kỳ Như đau đến nỗi phải hét lên thành tiếng.
Đau, đau quá...
Tiểu Hắc vì bảo vệ cô, mà thân thể nó cũng bắt đầu dần hòa nhập vào luồng khí màu đen kia...
Nó cũng sắp chết rồi sao?
Không gian xung quanh cũng vì Hạ Kỳ Như suy yếu mà bắt đầu xuất hiện vết nứt vỡ.
Cảnh Thiên thấy vậy càng thêm điên cuồng.
Đúng vào lúc đó, không thời gian xung quanh đột nhiên ngừng lại, từ phía sau Hạ Kỳ Như bỗng xuất hiện một lỗ hổng lớn, một bóng người từ trong đó bước ra, từ mơ hồ đến rõ nét.
Hắn không dừng lại lâu, sau khi ôm được Hạ Kỳ Như và Tiểu Hắc xong liền lập tức rời đi ngay không chút chậm trễ.
Lỗ hổng kia vừa đóng lại, những luồng khí màu đen kia giống như những con dao nhọn đâm qua chỗ Hạ Kỳ Như vừa đứng.
Nếu ban nãy cô đứng đó, thì e rằng bây giờ cô đã hồn phi phách tán rồi.
Đáng chết.
Cảnh Thiên muốn thoát khỏi nơi này nhưng bất kể hắn làm gì cũng không phá hủy được nó, càng đánh không gian càng thu nhỏ lại.
Cảnh Thiên muốn mở ra một cánh cửa không thời gian, nhưng dù hắn làm thế nào phía trước đều bất động không có gì biến đổi.
Lúc này hắn mới nhớ ra, khả năng đi qua các thế giới của hắn chỉ là năng lực đánh cắp được từ Hạ Kỳ Như mà thôi.
Cảnh Thiên sao có thể chấp nhận được sự thật này, năng lượng hắc ám không ngừng bao phủ lấy hắn, cho đến khi đôi mắt của hắn chỉ còn lại màu đen mới ngừng hắn.
Một nụ cười ghê rợn từ từ hiện lên trên môi hắn.
Cảnh Thiên...hắn nhập ma rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...