cô Lạc, phía trước hình như là biên giới quốc gia rồi. Kỷ Vũ đang định bảo cô quay xe về chỗ phi thuyền của mình, ở vị trí lái xe đột nhiên có một người thò đầu ra dọa hắn một trận.
Hạ Kỳ Như bình tĩnh hơn nhiều, cứ bảo người đó lái xe đi thẳng.
Tuy quái vật Lam tinh đã xâm chiếm hơn nửa bán cầu trái đất, sau lại bị cơn mưa thiên thạch phá hủy nghiêm trọng, thế nhưng vẫn có vài nơi trên thế giới này chưa bị quái vật xâm chiếm hay bị phá hủy.
Cho nên mục tiêu hiện tại của cô chính là đến những nơi đó.
Dù sao không phải lúc nào mình cũng bật hack được.
Lơ nga lơ ngơ lại bị quái vật đớp một cái chết không nguyên vẹn giờ.
Tiểu Hắc: "..."
Ha ha, nó tin cô mới có quỷ ý.
Hạ Kỳ Như: "..."
Vì sao lại không tin cô, cô nói thật mà.
Hãy tin ta đi.
"..." Không tin.
"..."
Nhưng mà lần này cô nói thật.
Lẽ nào trước đó chém gió nhiều quá nên bây giờ nó không tin mình rồi sao?
"..."
Ha ha ha !!!
- Lạc Tuyết, hắn rốt cuộc là ai vậy?
Khi ở trước mặt mọi người Kỷ Vũ luôn tự ý thức gọi tên của cô, sợ người ta phát hiện ra hắn khác biệt với bọn họ.
Hạ Kỳ Như cũng quen rồi cho nên cô không thắc mắc gì, chỉ giải thích ngắn gọn với hắn.
- là người.
Kỷ Vũ: "..."
Hắn đương nhiên biết đó là người, mấu chốt là hắn lên xe từ khi nào? Vì sao ban nãy lại không lên tiếng, để hắn làm bao trò ngu ngốc như vậy?
Hình tượng của hắn...Z1, hắn có nên giết người diệt khẩu không?
Người máy Z1: "..."
Ta khuyến cáo ngài nên ngồi yên tại chỗ vẫn hơn, để người này lái xe may ra chúng ta còn có mạng mà về, đi theo nhân loại kia chúng ta chết lúc nào cũng không biết đâu.
Z1 đại khái cũng biết Hạ Kỳ Như xác định phương hướng kém, có nhiều pha chỉ đường đi vào lòng đất, xém thì không còn mạng để về, cho nên người lái xe kia hiện tại chính là kim chỉ nam của bọn họ.
Giết hắn rồi bọn họ sẽ bị nhân loại kia chỉnh chết đấy.
"..."
Người đàn ông không biết cuộc giao lưu của Kỷ Vũ và Z1 nên vẫn hồn nhiên nói.
- xin chào, tôi tên Triệu Tuấn.
Triệu Tuấn chỉ là một người sống sót trong căn cứ, trong đám người cũng không có gì nổi bật, cảm giác tồn tại gần như bằng không.
Nhưng mà không hiểu sao vào lần đó, khi thấy Hạ Kỳ Như loay hoay cõng Kỷ Vũ đi, hắn đột nhiên nổi lòng trắc ẩn mà đi tới giúp cô, hoặc giả lúc đó hắn nghĩ nếu đi theo cô, khả năng sống sót của hắn sẽ cao hơn khi ở trong căn cứ nhiều.
Thực tế chứng minh lựa chọn của hắn đã đúng.
Từ ngày đi theo cô, tuy đôi lúc có gặp vài trục trặc nhưng vẫn coi như ăn no ngủ đủ, không như lúc ở căn cứ, chỉ có thể cầm cự qua ngày.
Ở thời tận thế mà nói, ai cho ăn người đấy chính là cha, cho nên Triệu Tuấn cực kỳ sùng bái Hạ Kỳ Như, luôn nghe lời cô răm rắp.
Ừm, nhưng mà không phải ai cũng nghĩ như thế.
Điển hình là Diêm Vương đây...
Việc Hạ Kỳ Như làm ở căn cứ rất nhanh đã tới tai thiên giới.
Dù sao không phải ai cũng có thể hiệu triệu người chết được, lại còn trong phạm vi lớn như thế nữa.
Diêm Vương lúc ấy thấy Âm giới có dị động đã đoán ra được là do cô làm, nhưng họa này là do hắn gây ra, hắn không muốn giúp cũng phải dọn giúp cô đến cùng.
Ai bảo hắn khi đó quá nóng vội, vì muốn cô nghe lời mình mà ném cô vào thế giới thứ ba làm chi.
Tự hắn thả hổ về rừng giờ còn trách ai được nữa.
Diêm Vương lúc này cũng không trông mong gì vào hai tên Hắc Bạch Vô Thường nữa rồi, cho nên ngoại trừ giúp cô che giấu đến cùng hắn cũng đâu còn cách nào khác nữa.
Haiz...
Rốt cuộc vì sao ngày xưa hắn lại muốn giữ cô lại bên mình học việc chứ?
Khi đó có phải đầu hắn bị đập vào đâu hỏng rồi nên mới vậy không?
Giờ hắn chỉ cầu trời khấn phật mong cô đừng gây ra họa gì nữa thôi.
Đối với vấn đề này Hạ Kỳ Như bày tỏ.
Diêm Vương ngài quá xem trọng ta rồi, ta làm gì lợi hại được như ngài nói.
Cô mà giỏi được như thế cô sớm đã bắt hồn Kỷ Vũ về rồi, còn ở đây lang thang với hắn, ngày ngày trải nghiệm cảm giác suýt thành đồ ăn cho người khác mấy chục lần sao?
Cô cũng rất khổ đó có được không hả?
Vì sao ai cũng nghĩ rằng cô còn có con át chủ bài chưa lật chứ?
Cô yếu thật mà.
"..."
- Lạc Tuyết, đó là thứ gì?
Sau sự xuất hiện bất ngờ của Triệu Tuấn, Kỷ Vũ liền cẩn thận quan sát cái xe này một vòng, nhờ vậy hắn lại phát hiện ra trong xe có thêm hai cái bao tải nữa.
Hạ Kỳ Như liếc nhìn hai cái bao tải ở góc kia, nhàn nhạt nói.
- quà cho anh, mở ra thử xem có thích không?
Kỷ Vũ: "..."
Ai gói quà như cô không hả?
Kỷ Vũ tức thì tức nhưng hắn vẫn đi mở cái bao tải kia ra, vừa nhìn thấy người bên trong, hắn liền kinh ngạc nhìn cô không thôi.
- không phải anh muốn bắt bọn họ sao?
Ta tốt bụng bắt người về cho ngươi luôn còn gì?
Ngươi nhìn xem có ai tốt với ngươi như ta không chứ?
- làm sao cô bắt được bọn họ ?
Hắn vẫn biết cô rất giỏi, nhưng mà hai tên này đâu phải người thường.
Trước đó không phải còn đánh không lại họ sao?
Cô là quỷ à?
"..."
Họ hàng với nhau có tính không?
Mà thôi, ai thèm làm họ hàng với hai tên ngốc Hắc Bạch Vô Thường kia chứ.
- quan trọng không?
Đánh nhau cô có thể thua, nhưng bắt người cô chưa bao giờ thua cả.
Kỷ Vũ: "..."
- cô muốn gì?
Sống với người thời thời khắc khắc muốn ngấp nghe thân thể vàng ngọc của mình, Kỷ Vũ không lúc nào thôi cảnh giác.
Hạ Kỳ Như chỉ lên má mình.
- hôn tôi một cái, tôi tốn công sức bắt người về cho anh như thế, anh cũng nên đền đáp tôi một chút chứ.
Kỷ Vũ: "..."
Hắn biết ngay nhân loại này không có ý gì tốt đẹp mà.
- không.
- vậy tôi thả họ đi nhé?
- không được.
- vậy tức là anh đồng ý rồi?
"..."
- Lạc Tuyết, ở hành tinh Hoa Hạ rất coi trọng sự chung thủy, cả đời sẽ chỉ lấy một người vợ mà thôi, thân thể cũng vậy, cho nên ta không thể đáp ứng nguyện vọng này của ngươi được.
Kỷ Vũ do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn từ chối cô.
Hạ Kỳ Như: "..."
Tiểu Hắc, ta bị từ chối kìa...hắn dám từ chối ta...vậy thì...vậy thì...ta cưỡng hôn.
Hạ Kỳ Như nói là làm, cho nên Kỷ Vũ còn chưa nói xong, môi đã bị người ta chặn lại, hắn giống như bị điểm huyệt vậy, Hạ Kỳ Như hôn một lúc rồi hắn mới phản ứng lại mà đẩy cô ra.
- nhân loại kia, ngươi...ngươi...ngươi...
Kỷ Vũ ấp úng hồi lâu cũng không nói thêm được câu gì, một tay hắn đưa lên che môi mình, một tay run run chỉ vào cô như dân nữ bị lưu manh cường bạo vậy.
Hạ Kỳ Như: "..."
Không phải chứ, cô mới hôn một cái đã thành cái dạng này, nếu sau này ngủ rồi, hắn có phải sẽ tự sát luôn không?
"Không, hắn sẽ giết cô diệt khẩu."
Dù sao lúc tiểu chủ nhân không có ở đây, Kỷ Vũ ngày ngày đều mắng cô không ngớt lời, gì mà tiểu lưu manh, đồ háo sắc, hắn nhất định phải giết cô để bảo toàn trinh tiết....làm nó nghe xong mà cũng lo lắng thay cho tính mạng của tiểu chủ nhân nhà mình.
"..."
Giỏi ghê ha, rốt cuộc thì hắn muốn cô chết đến mức độ nào mà thế giới nào cũng ngấp nghe mạng nhỏ của cô vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...