"Tiểu chủ nhân, nếu người này không phải Cảnh Thiên vậy chúng ta còn không mau đi tìm ngài ấy đi."
Từ ngày phát hiện mình tìm nhầm người, Tiểu Hắc liền không ngừng đòi Hạ Kỳ Như rời khỏi thế giới này để đi tìm chủ nhân thật sự của nó.
Hạ Kỳ Như nhìn nó đầy bất lực.
"Đến ngươi còn không phát hiện ra người bị đổi thì tìm kiểu gì?"
Tiểu Hắc: "..."
Manh mối duy nhất của bọn họ bây giờ chính là cái tên, thế nhưng người hiện tại tên thì đúng nhưng hồn lại sai, thế thì bảo nó tìm người kiểu gì chứ?
Hơn nữa nếu là hồn sai vậy tại sao những ký ức và tư liệu về hắn lại không sai tý nào?
Tiểu Hắc càng nghĩ càng mông lông, cuối cùng gấp đến mức dụ Hạ Kỳ Như ôm hắn cùng chết để rời khỏi thế giới này.
Hạ Kỳ Như: "..."
Hay lắm.
Giỏi lắm.
"Tiểu Hắc, mày mau khai thật đi, rốt cuộc thì mày và tên đó có giao dịch gì hả?"
"Không có giao dịch gì cả."
"Nếu đã không có mày gấp thế làm gì?"
"Ta..."
Hạ Kỳ Như chưa đợi Tiểu Hắc nói xong đã chốt quả cuối.
"Tiểu Hắc, bây giờ ta cho mày hai sự lựa chọn, đi theo tao hoặc trung thành đến cuối với chủ nhân thật sự của mày."
Tiểu Hắc nghe vậy liền đột nhiên có dự cảm không lành.
"Tiểu chủ nhân, cô có ý gì vậy?"
"À, ý ta là bây giờ mày muốn chết hay muốn sống?"
"..."
Bây giờ đại chủ nhân không rõ tung tích, tiểu chủ nhân không rõ thực lực, còn một tên không rõ lai lịch ở bên cạnh cứ canh nó chui ra khỏi nhẫn không gian là muốn xé xác nó, nó còn có cơ hội để chọn sao?
Tiểu Hắc nhớ đến những hành vi cùng thái độ của Hạ Kỳ Như ở những thế giới trước, trong lòng dần sáng tỏ.
Hóa ra tiểu chủ nhân đã sớm biết tất cả các thế giới lẫn mục tiêu nhiệm vụ đều có vấn đề từ đầu nhưng không nói với nó, mà âm thầm chờ đợi phát đại chiêu.
Hay lắm.
Giờ còn lo gì đến đại nhân phạt hay không phạt gì nữa, muốn chịu phạt thì cũng phải sống sót trở về mới phạt được.
"Tiểu chủ nhân, ta chọn."
Bản năng sinh tồn trỗi dậy mạnh mẽ, Tiểu Hắc đành đau lòng mà bán đứng chủ nhân của mình, à, thực ra cũng không đau lòng lắm.
Nó vốn không thích vị kia, trước đó lẫn bây giờ phục vụ hắn đều chỉ vì sợ hãi lực lượng của hắn, nếu giờ đã có thể cắt đứt nó mừng còn không kịp lấy đâu ra đau lòng.
Điều khiến nó đau lòng chính là bản thân vừa thoát khỏi tay đại ác ma liền rơi vào tay tiểu ác ma khác rồi.
Vì sao số nó lại đen đủi thế chứ?!?
Muốn khóc.
Hạ Kỳ Như: "..."
Thái độ kia của nó là gì? Vì sao cô lại có cảm giác mình là ác bá nhà giàu đi cưỡng ép dân nữ làm chuyện xấu với mình chứ.
Hạ Kỳ Như lắc đầu, lập tức xốc lại tinh thần.
Bây giờ cô chỉ cần phải xử lý cái tên trên hệ thống Âm phủ nữa là được.
Oh yeanh!!!
À, còn cả đám người Khắc Tư cùng thằng nhóc Duy Vũ kia cũng phải sắp xếp ổn thỏa mới có thể yên tâm về nhà.
Ừm, quyết định thế đi.
Hạ Kỳ Như tính toán thời gian, cảm thấy thời gian vừa khớp với dự đoán của mình liền hài lòng đi ngủ.
Buổi tối hôm đó.
\- đại nhân, người sói lại đến gây sự rồi, chúng ta có cần xử lý chúng luôn không?
Đại quản gia hơi cúi người cung kính nói, Cảnh Thiên bình tĩnh nhìn ông ta.
\- là người của bé con sao?
\- không phải, đây là một nhóm khác.
Cảnh Thiên nghe vậy liền cầm ly "rượu" lên chậm rãi nhấp một ngụm rồi mới bình thản nói.
\- vậy ngươi tự xử lý đi.
\- thuộc hạ đã rõ.
Đại quản gia lập tức lui ra ngoài, môi hơi nhếch lên đầy nham hiểm.
Cuối cùng ông ta cũng có cơ hội xử lý đám người này rồi.
Cảnh Thiên hơi liếc nhìn đại quản gia, bình tĩnh uống cạn ly rượu rồi đi lên phòng.
Hắn vừa đặt chân lên cầu thang, tiếng hét thảm của người sói liền vang vọng khắp nơi này, thế nhưng Cảnh Thiên giống như không nghe thấy, vẫn ung dung đi vào phòng ngủ, mắt thấy bé con vẫn đang ôm cái đuôi của mình mà ngủ ngon lành, hắn nhìn cái đuôi kia một lát, lát sau mới âm thầm rời đi.
Tiểu Hắc quan sát toàn bộ quá trình cùng vẻ mặt của hắn, cả người đều đã run thành cái sàng rồi.
Nếu giờ có thực thể, mặt nó khẳng định còn trắng hơn cả tờ giấy.
Trước đó thấy vị kia đã đủ đáng sợ rồi, giờ mới thấy vị này còn đáng sợ hơn.
Hắn sao có thể ra lệnh cho đại quản gia giết chết hết những người thân của tiểu chủ nhân ở thế giới này mà không hề chịu chút áp lực tâm lý nào chứ?
Lẽ nào thế giới đầu tiên không cho hắn chút bài học nào sao?
Loại tình cảm vừa chiếm hữu lại biến thái thế này, đến nó đã thành một hồn ma rồi mà vẫn sợ hãi không thôi nói gì tới tiểu chủ nhân chứ.
Chả trách cô ấy cứ gặp hắn là tắt điện, hóa ra là có nguyên nhân cả.
Tiểu Hắc muốn đánh thức Hạ Kỳ Như dậy, thế nhưng cô hôm nay có vẻ ngủ hơi sâu, nó gọi mấy lần cô đều không phản ứng.
Tiểu Hắc gấp đến bay vòng vòng trong không gian, cuối cùng quyết định liều mạng chui ra ngoài cứu mấy người sói kia.
\- đúng rồi, vẫn còn thiếu ngươi.
Tiểu Hắc vừa chui ra, Cảnh Thiên liền túm lấy nó, vẻ mặt ôn hòa nhưng hành động thì ngược lại.
Tiểu Hắc run rẩy không thôi.
Rõ ràng nó đã rất cẩn thận rồi mà, vì sao vẫn bị bắt lại chứ????
Tiểu chủ nhân đừng ngủ nữa, mau dậy cứu người đi!!!!
Nhưng mặc kệ nó kêu gào thế nào Hạ Kỳ Như đều không có phản ứng, lúc này Tiểu Hắc mới cảm thấy cô có vấn đề, nó liền từ bỏ dãy dụa mà run rẩy nhìn Cảnh Thiên chuẩn bị nhận mệnh.
\- nếu đã chết rồi thì nên đến thế giới thuộc về ngươi mới phải, vì sao còn lưu luyến thế giới này làm gì?
Lưu luyến thì cũng thôi đi, lại còn ngấp nghé bé con của hắn nữa.
Cái này bảo hắn làm sao nhịn được.
Cảnh Thiên cảm nhận được sợi vải này có linh thức của riêng mình, rất thường hay cùng bé con trò chuyện với nhau, điều đáng hận là hắn cô đến mấy cũng không phá được mối liên kết giữa hai người, hại hắn ăn giấm đến đau cả dạ dày.
Tiểu Hắc: "..."
Tiểu Hắc rất muốn giống như tiểu chủ nhân, vào thời khắc quan trọng sẽ xuất ra uy thế của mình khiến kẻ địch phải dè chừng.
Nhưng nó cố mấy cũng không được, giờ này nó đã run thành cái sàng rồi, đến tên mình cũng sắp quên mất thì làm màu thế nào được.
Hu hu, vì sao số của nó lại khổ như thế chứ?
Rầm...
Vào đúng thời khắc mấu chốt, cửa sổ đột nhiên bị phá vỡ, rất nhiều bóng đen từ bên ngoài nhảy vào, lúc thấy Cảnh Thiên đứng đó, bọn họ đều sửng sốt hồi lâu, sau mới phản ứng mà quay người bỏ chạy, chỉ đáng tiếc là Cảnh Thiên lại không đuổi bọn họ mà là một bóng người khác, còn hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ đợi con mồi thật sự của mình.
Quả nhiên chỉ một lúc sau, một vài bóng người khác lại âm thầm tiến vào trong phòng, giơ súng bạc lên mà chuẩn xác nhắm vào đầu Hạ Kỳ Như.
Tiểu Hắc thấy tiểu chủ nhân gặp nguy hiểm liền vội thoát khỏi khống chế của Cảnh Thiên mà quay về bảo vệ cô.
Cảnh Thiên nhìn nó sửng sốt hồi lâu, sau mới lấy lại bình tĩnh mà đi xử lý đám người kia.
Nói thì chậm làm thì nhanh, chỉ một lúc sau không gian xung quanh dần yên tĩnh trở lại.
Tiểu Hắc thấy Cảnh Thiên đi tới chỗ mình và tiểu chủ nhân thì sợ hãi không thôi, nửa muốn chui vào nhẫn không gian lánh nạn, nửa sợ người trước mặt sẽ làm hại chủ nhân nó.
Thế nhưng trái ngược với dự đoán, Cảnh Thiên không làm gì nó cả, thậm chí còn phớt lờ nó mà bế tiểu chủ nhân đi.
Tiểu Hắc nhìn theo với vẻ mặt mơ hồ.
Đây là ý gì vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...