Xuyên Nhanh Một Hồ Xuân Sắc
“Không đi được! ” Kiều Xu hơi băn khoăn: “Đi dạo một mình rất chán, không có người để tham khảo, cũng không có người giữ đồ giúp khi thử quần áo.
” Trong lời nói của cô đầy sự ám chỉ.
Hứa Ngạn tất nhiên nghe hiểu, anh ta lập tức nói: “Nếu cô không chê, thì hãy để tôi hộ tống Kiều tiểu thư cùng đi dạo nhé, hừm, tôi không dám khoe khoang mắt thẩm mỹ của mình nhưng mà cầm dùm túi xách thì tôi vẫn làm được.
”
Kiều Xu tỏ vẻ do dự: “Này không ổn lắm, Hứa tiên sinh không có việc bận vào buổi tối à?”
“Không cần vội, niềm vui của Kiều tiểu thư vẫn quan trọng hơn.
” Anh nói xong đã xách lấy mấy cái túi của Kiều Xu lên.
Kiều Xu cũng không phải muốn đi dạo phố, cô chỉ là muốn thả thính người đàn ông này thôi, cho nên cả hai cứ tùy ý đi dạo vài tiệm quần áo, rồi chọn đại một tiệm khá đông mà vào, cô cầm lấy một chiếc váy đi vào phòng thử đồ.
“Hứa tiên sinh.
” Hứa Ngạn còn đang suy nghĩ sao lần này cô thử nhanh thế thì lại thấy khuôn mặt của Kiều Xu hé ra ngoài phòng thử đồ: “Hứa tiên sinh có thể giúp tôi một chút không, hình như tóc của tôi bị mắc vào rồi.
”
Hứa Ngạn ngơ ngác mất một hồi mới xoay người xung quanh để tìm nhân viên cửa hàng giúp đỡ, nhưng nhìn hết một lượt anh ta cũng không thấy người nào cả, mà bộ dạng nhíu mày của Kiều Xu trông có vẻ rất đau.
Hứa Ngạn mím chặt môi đứng dậy, Kiều Xu lại thụt về trong phòng thay đồ, trong nháy mắt cô khẽ nở một nụ cười đắc ý vì thực hiện được kế hoạch.
Hứa Ngạn nhanh chóng lẻn vào phòng thử đồ, việc đầu tiên anh ta làm là đóng cửa lại rồi mới quay lại nhìn Kiều Xu, căn phòng thử đồ này vốn nhỏ, trên tường lại treo một tấm gương rất lớn, Kiều Xu đang đứng đối diện với tấm gương ấy, vẻ mặt trong gương nhìn anh ta có hơi hồi hộp.
Anh ta cúi đầu nhìn lưng của Kiều Xu, chiếc váy đã kéo được một nửa nhưng có một lọn tóc của Kiều Xu bị mắc vào đó.
Từ chỗ bị kẹt nhìn lên trên sẽ thấy tấm lưng xinh đẹp và cần cổ duyên dáng, cô trông khá gầy, nhưng không phải là cái loại gầy yếu bệnh tật, mà là kiểu khung xương nhỏ gọn cân xứng, ở giữa lưng còn có một đường rãnh nhỏ mờ ám kéo dài xuống tận nơi mà tầm mắt không nhìn thấy được.
Anh ta hít một hơi thật sâu rồi mới vươn tay lên, dùng hết sức của mình để kiềm nén ý định đặt tay ở nơi không nên chạm tới.
Anh nhẹ nhàng kéo khóa kéo lên xuống giúp cô gỡ lọn tóc bị kẹt ra.
Lọn tóc mềm mại nằm trong tay anh làm mùi hương của người phụ nữ lại lần nữa tràn ngập khoảng không gian bị bịt kín này, anh ta thế mà có chút không nỡ thả lọn tóc này ra, mà muốn quấn nó vào trong ngón tay của mình để thưởng thức.
Mà thực tế là anh cũng đã làm như vậy.
Kiều Xu không biết người đàn ông sau lưng cô đang làm gì, cô chỉ cảm giác rằng anh ta vừa động tay một chút là tóc của cô đã được lấy ra, ngay cả một ngón tay anh ta cũng chưa chạm vào người cô khiến cô hơi cảm thấy thất bại.
Cứ tưởng là mọi chuyện đã xong, ai ngờ lọn tóc kia của cô lại bị anh nắm lấy chơi đùa.
Trong lòng Kiều Xu hơi nhộn nhạo, đôi mắt cô cũng bắt đầu ứa nước, cô hơi liếm môi rồi giả bộ mình đứng không vững mà lùi ra sau một bước, cô hô nhỏ một tiếng và ngã vào lòng của người đàn ông phía sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...