Giang Phi nói mấy lời đó, Phó Diệp không hề để trong lòng, cậu ta luôn lải nhải, nói phét, uống say vào là cái gì cũng dám nói.
Nhưng mà, quay về chốn cũ, nói chuyện với bạn cũ, nghe Giang Phi nhắc lại những chuyện đã qua khiến lòng anh dâng trào những cảm xúc phiền muộn khó tả.
Trí nhớ của anh vẫn tốt lắm, ngay cả lúc anh vui sướng đến ngốc nghếch khi lần đầu tiên nghe Giang Phi gọi mình là anh rể, anh cũng vẫn nhớ rõ.
Anh nhớ tới đôi mắt sáng của cô gái đó, khuôn mặt tươi cười, bàn tay mềm mại và cái hôn ngây thơ, tất cả những thứ đó dưới tác dụng của cồn, làm lòng anh rung động.
Anh thầm than thở trong lòng, người phụ nữ bên cạnh đã sớm không còn sự ngây thơ năm xưa nữa, thứ không thay đổi duy nhất chỉ có những kí ức tươi đẹp trong sáng, khác… hoàn toàn với Kiều Xu.
Nhớ tới Kiều Xu, anh xoa trán, không muốn để bản thân tự sa ngã vào những hồi ức cũ nữa, Phó Diệp đứng dậy đi vào toilet.
Lúc anh rửa tay xong ra ngoài thì ngạc nhiên khi thấy Giang Mạn Mạn đang dựa vào bức tường cách đó không xa và nhìn anh.
“Em có chuyện muốn nói với anh.
” Giang Mạn Mạn đi tới cuối hành lang, Phó Diệp dừng một chút rồi bước theo sau.
“Chuyện gì thế?” Anh còn chưa đứng vững thì người trước mặt đột nhiên xoay người lại nhào vào lòng anh, Phó Diệp không đề phòng hành động đột ngột của cô, anh chỉ đành ôm eo cô lại để đứng vững.
“A Diệp.
” Khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ ngước lên, đôi mắt cô ta ừng ực nước: “Thật xin lỗi anh, em hối hận rồi.
Lúc trước là do em quá tùy hứng, em không muốn bị anh coi thường cho nên mới lựa chọn ra nước ngoài, nhưng em lại không dám đối diện với anh.
” Giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt trang điểm kĩ càng của cô ta: “Mỗi ngày em đều nhớ tới anh, nhưng lại sợ anh không tha thứ cho em, nên không dám liên lạc với anh.
Em luôn nghĩ là… luôn nghĩ anh sẽ đợi em quay về, rồi sau đó sẽ nói rõ mọi chuyện với anh, sau đó chúng ta có thể trở lại như trước kia, nhưng mà, em lại nghe được tin anh kết hôn…”
Phó Diệp vốn định đẩy cô ta ra nhưng khi nghe thấy những gì cô ta nói thì anh dừng lại.
Giang Mạn Mạn nói tiếp: “Em biết mọi chuyện đã chậm, là do sự ích kỷ và yếu đuối của em đã làm anh bỏ rơi em, nhưng mà… Em rất đau khổ, em ghen tỵ với người phụ nữ kia, rõ ràng là em quen biết với anh trước cơ mà.
”
Đôi mắt của cô ta nhờ nước mắt tẩm ướt mà càng trở nên sáng ngời hơn, bình thường trông có vẻ là một người phụ nữ hướng ngoại tỏa sáng lại trở nên yếu đuối và tuyệt vọng ngay lúc này.
“A Diệp… Anh quay về với em được không? Em… vẫn còn yêu anh, em yêu anh.
” Cô ta ôm anh thật chặt, nước mắt rơi đầy mặt.
Hành lang dài im lặng, chỉ còn lại một chút âm thanh sụt sịt nho nhỏ của phụ nữ.
Rất lâu sau đó, Phó Diệp cuối cùng cũng định mở miệng, tay của anh cũng đã đặt lên vai của Giang Mạn Mạn để đẩy cô ta ra, lại ngay lúc này nghe được giọng nói mà trăm ngàn lần anh cũng không tài nào đoán được, giọng nói mà anh cho rằng lúc này hẳn là phải ở một nơi cách đây ngàn dặm.
“A Diệp…” Giọng nói mong manh tới mức như sắp biến mất, anh đột nhiên quay đầu lại và thấy được một bóng hình nhỏ bé đang đứng trong bóng tối.
Bóng dáng ấy chậm rãi đi tới, đi tới dưới nơi có ánh đèn chiếu đến, trên khuôn mặt của Kiều Xu vẫn còn sự mệt mỏi do đi đường, tóc của cô cũng hơi rối, sắc mặt cô lúc này vô cùng tái, như đang lung lay sắp ngã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...