Nghe thấy tiếng bà mở cửa, cô liền nghiêng đầu sang nhìn một cái, mỉm cười hỏi bà: “Chào bà, xin hỏi người sống ở đây đi đâu hết vậy ạ?”
Kiều Xu cũng chỉ về quê của Phó Diệp một lần vào lúc kết hôn, còn ngày thường thì do công việc bận rộn mà cả ăn tết bọn họ cũng ở lại thành phố S, cho nên bà Lý mới không nhận ra cô là ai.
“À, bọn họ đều đi tham gia tiệc cưới của nhà họ Giang cả rồi.
Cô là…?”
“Cháu là vợ của Phó Diệp.” Cô mỉm cười nhìn vẻ mặt hiểu rõ của bà ấy, hỏi tiếp: “Bữa tiệc tổ chức ở đâu ạ? ở nhà họ Giang hay ở khách sạn ạ? Thật không dối bà, trước đó Phó Diệp đã gọi điện thoại nói, nhưng cháu lại quên mất, cũng xấu hổ không dám hỏi lại anh ấy.”
Sau khi bà Lý biết thân phận của Kiều Xu thì trở nên hết sức nhiệt tình, nhanh chóng chỉ đường giúp cô, lại mời cô vào trong nhà ngồi nghỉ.
Kiều Xu chỉ cười từ chối khéo, cô bảo mình phải đi tìm Phó Diệp trước đã, nên bà Lý cũng không níu cô ở lại lâu hơn.
Hiện tại đã là chín giờ tối, ngày mai mới bắt đầu hôn lễ, nhưng trước đó một ngày cũng đã có rất nhiều người tới nhà họ Giang để tặng quà, nói chuyện phiếm, chơi mạt chược, một khung cảnh nói cười sung sướng, cậu út nhà họ Giang là Giang Phi thì đã sớm kêu mấy người bạn cùng tuổi ra ngoài chơi.
Đa phần đều là những người bạn đã vài năm không gặp, sau khi tốt nghiệp thì mỗi người đều trời nam đất bắc, cả bọn liền tìm một chỗ ngồi xuống nói đủ thứ chuyện từ xưa tới nay từ bắc vào nam, ngay cả Phó Diệp luôn lạnh lùng ở trước mặt những người bạn cũ này cũng thả lỏng cả người ra, cũng bị rót không ít rượu.
Giang Phi bỡn cợt nhìn về phía Phó Diệp và Giang Mạn Mạn rồi nói: “Haizz, nhớ năm đó em còn tưởng anh chắc chắn sẽ trở thành anh rể của em, kết quả hiện tại em đều lấy vợ rồi, anh lại vẫn chưa có gì, tốc độ này không được đâu.”
“Nói bậy cái gì đó, luật sư Phó đã sớm kết hôn rồi.” Giang Mạn Mạn trợn mắt liếc em trai mình một cái, khóe môi lại hơi cong lên.
“Người ta đã kết hôn rồi, sao chị vẫn còn một mình?” Giang Phi uống một hớp lớn, càng nói càng hăng: “Phó Diệp, em nói thật, lúc mà chị của em biết tin anh kết hôn, chị ấy đã rơi nước mắt ngay tại chỗ luôn đấy, làm em sợ tới mức cứ tưởng chị ấy chuẩn bị quay về cướp chú rể ấy chứ, kết quả, chậc chậc, nhát.”
“Giang Phi, da mày ngứa đúng không?” Mặt Giang Mạn Mạn đỏ chót.
Phó Diệp hình như cảm nhận được tầm mắt của cô ta, nhìn cô ta một cái, trong mắt anh có cảm xúc gì đó không rõ, nhưng khóe môi vẫn hơi mỉm cười.
Giang Phi vẫn còn tiếp tục lải nhải: “Anh khuyên chị của em đi, chẳng lẽ là định đợi tới bảy tám chục tuổi cũng không lấy chồng hay sao, muốn để ba mẹ của em sầu tới mức nào nữa, nếu không thì…” Cậu ta làm bộ bí hiểm thò qua: “Anh nhận lấy chị của em luôn đi, hiện tại chị ấy vẫn còn nhớ mãi không quên anh đấy.
Ui da, Giang Mạn Mạn sao chị lại đánh em.”
“Giang Phi mày nói bậy gì đó, cái thằng phá hoại gia đình người khác này.” Giang Mạn Mạn rụt tay đang đánh Giang Phi lại, hơi chột dạ nhìn lướt qua Phó Diệp, trong mắt cô ta lại mang theo một chút chờ mong.
“Được rồi Giang Phi, cậu uống nhiều rồi đó, nghỉ đi, ngày mai còn phải đón dâu nữa đấy.” Phó Diệp bình tĩnh nói, giống như những lời trước đó không hề khiến lòng của anh dao động một chút nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...