Kia nhà xây xong, Dương Nặc cùng Dương Thi trở về ở.
Có cái nhiều chuyện người, đi qua nhà cái kia thô tục nam nhân tán chuyện .
"Đề Tử, cái kia Dương Nặc không phải vợ ngươi sao? "
"ta nghe người trong làng nói, nàng ta vừa bỏ ra một số tiền lớn để thuê thợ, sửa lại nhà đâu.
Còn sắm một đống đồ đạc và quần áo, cho người vận chuyển tới nhà mới a! "
"ngươi không phải nói mình là chồng nàng ta sao? Thế nào nhà ngươi còn ở cái nhà rách này a? "
"thật sự? "
Đề Tử đem nam nhân giữ lại hỏi rõ ràng.
Hôm sau lại tới trước cửa nhà Dương Nặc, còn mang theo nữ nhân Linh Linh.
Đứng chờ một lát thấy Dương Nặc dắt tay Dương Thi ra cửa, hắn lập tức chạy tới chặn đường.
"Dương Nặc, ngươi cái nữ nhân thế nhưng giấu ta cất giữ tiền.
Làm loạn một hồi bỏ đi, xong còn xây cái nhà lớn như vậy.
Rốt cuộc là có chuyện gì ,ngươi mau cùng ta giải thích ? "
"a dì...!" Dương Thi thấy thái độ của Đề Tử thì rất khó chịu.
Nhưng hắn chỉ là trẻ con, không làm gì được ,chỉ muốn lôi kéo sự chú ý của Dương Nặc chạy nhanh rời đi, không muốn cùng nam nhân dây dưa.
"hôm nay con muốn ăn cái gì? A dì cho con mua! "
"con....bữa trước người quấy bột sắn ,con muốn ăn! "
Dương Thi nhớ lại hồi trước ,nhà bọn hắn nghèo ,đến mua đường cũng khó.
Chỉ lấy khoai, sắn phơi khô, nghiền nát, nấu đặc.
Vị của nó lại bùi , lại ngậy , ngon không kém kẹo đường bán trên phố.
"được! "
"Dương Nặc, ngươi còn có để cái phu quân như ta vào mắt không? "
Đề Tử lại giở trò cũ, rống giận hét lớn.
Nhớ lại lúc trước, Dương Nặc tính khí ôn hòa, sẽ nhẫn nại ,mà đáp ứng mọi yêu cầu của hắn.
"a dì, con sợ! " Dương Thi.
"con ngoan, chó sửa khó nghe, cũng đừng để vào tai! " Dương Nặc.
"Dương Nặc, ngươi dám nói ta là chó?" Đề Tử.
Dương Nặc một đấm huy sang ,Đề Tử bất tỉnh, nữ nhân Linh Linh sợ hãi đứng lùi một bên.
Dương Nặc dắt tay Dương Thi đi qua, đi vào thành mua đồ.
....
Hôm sau, Đề Tử lại lôi một đám tới làm phiền, đứng trước cửa nói to hét lớn.
Kể tội Dương Nặc không tốt thế nọ, thế kia, có tiền xong liền tham phú, ngại bần, bỏ cái này nghèo khó phu quân, một mình hưởng thụ tiền bạc.
"a dì, bọn họ hảo ồn! " Làm phiền đến hắn học chữ rồi.
Dương Thi vốn là muốn tranh thủ trời sáng ra ngoài học chữ, tiết kiệm nến khi ngồi trong phòng.
Ai biết cái kia nam nhân quá đáng như vậy.
"không ngại, a dì đi một lát xong việc! "
Dương Nặc đứng ra mở cổng.
Đề Tử rất đắc ý, nghĩ nàng ta tới dúi tiền cho mình để giải quyết phiền toái.
Ai biết, Dương Nặc lấy ra một thỏi bạc.
Giơ ra trước mặt.
"ai đem các ngươi người khởi xướng đánh tới thảm nhất, ta liền đem bạc này cho người đó đi! "
Một thỏi nguyên như này bằng mười thỏi bạc vụn, bằng một trăm đồng, này đủ một hộ nghèo năm người phí sinh hoạt cả năm.
Một đám vừa nghe, xông vào đánh tới tấp Đề Tử, ai cũng không chịu thua ai.
Dương Nặc cũng không keo kiệt, thấy bọn họ đánh đấm không sai biệt lắm, bèn thưởng mỗi người một thỏi.
Mỗi người trước khi đi về còn cảm ơn nàng rối rít, nói có việc lại tới nhờ bọn hắn.
Ting!
Nhận được x10 điểm công đức.
Đề Tử bị đánh sau đó, nằm dưỡng thương hơn nửa tháng, cũng không rảnh tìm nàng phiền toái.
....
Chị gái cảm thấy, phiền không phải cái kia ngu xuẩn tự tìm chết - Đề Tử, chắc chắn phía sau còn cái phiền toái lớn hơn.
Theo kịch bản cẩu huyết thì luôn là vậy.
Dư lão được Dương Nặc dùng tiền nhờ vả, tới tận nhà cho Dương Thi dạy chữ ,rảnh rỗi thời gian sẽ giúp bọn họ viết đơn thuốc, hoặc nhận viết /đọc thư cho người trong thôn.
Dương Nặc lúc này đang ngồi xem sổ sách, thực chất tư tưởng sớm lơ lửng ở tận đâu.
Thời điểm này trong tiệm thuốc vắng bắng người ,nên không có nhiều việc để làm.
Đột nhiên một cái ăn mặc quý khí, tuổi trẻ tiêu sái nam nhân bước vào.
Mà hắn phía sau, không ít thiếu nữ ,thiếu phụ ngó qua ,liếc nhìn không rời mắt.
"cô nương, nghe nói ngươi tên Dương Nặc?" Tuổi trẻ nam nhân nói, hắn lời nói đều tựa như châu ngọc phát ra.
"không phải !" Dương Nặc vừa nhìn, liền biết phiền toái tới rồi.
Lập tức phủ nhận.
"..." Nam nhân.
"khụ, nhưng tại hạ dò hỏi người trong thôn, bọn họ cho ta chỉ đường.
Là ở đây....!"
"vậy chắc ngươi nghe lầm.
Tên ta có thể cùng ngươi tìm người đồng âm, nhưng không chắc cùng nghĩa.
Càng không chắc là cùng một người! "
"..." Nam nhân.
"kia, nhà ngươi có phải hay không có một cái nam hài, lớn chừng này....!"
"trong thôn này không thiếu nam hài, mỗi nhà càng là không thiếu con cái.
Ngươi nếu tới dò hỏi tính toán nhân sự đầu người.
Vậy liền đếm đếm đi! "
"..." Nam nhân.
Dương Nặc rất hào phóng trả lời ,không tìm tới lỗi.
Dư lão một bên nghe tới nghẹn cười.
Đem nghẹn cười thanh thành tiếng.
"khụ khụ...!"
"Dư lão, ngài sao vậy? " Dương Thi.
"không có gì, người già dễ hít thở không thông, uống nhiều nước là được! " Dương Nặc tốt bụng cho Dư lão rót một cốc nước ,để trước mặt.
"..." Dư lão : hắn uống xong mới thực sự hít thở không thông đó!
Vừa nghẹn cười vừa uống nước, không sặc chết mới lạ!
Dư lão cảm thấy chính mình bị chỉnh.
Nhưng vẫn phải giờ vờ bình tĩnh, xem biến.
"kia cô nương, trong nhà có hay không có gì khó khăn? " Nam nhân vẫn tiếp tục hỏi .
"thôn ta ở là thôn nghèo ,khó khăn thì có nhiều nhà lắm.
Nhưng mà nói một cái có cửa hàng, có sản nghiệp như ta mà nói khó khăn.
Vậy trên đời này, người so với ta khó khăn nhiều không đếm xuể! "
Phụt!
Dư lão trực tiếp đem nước trong miệng phun ra tới rồi.
Dương Thi một bên hiếu thảo cho hắn vuốt lưng thuận khí.
"Dư lão, ngài cẩn thận một chút...."
"..." Dư lão .
"kia cửa hàng của cô nương có vẻ vắng vẻ, có cần ta giúp đỡ?" Nam nhân.
"đang giờ nghỉ trưa, đương nhiên vắng vẻ.
Hơn nữa, đều nói vắng vẻ không có khách, ngươi còn tới phụ cái gì? Thay ta múa cột? " Dương Nặc.
"..." Nam nhân.
Nam nhân sau đó không nói được gì, bèn giả vờ cho chính mình khai cái dược.
Gói xong, cầm một bao hạ hỏa thông khí dược ra về.
Dư lão lúc này được giải phóng, hắn từ nãy nghẹn cười tới thảm a.
"kia nam nhân giống như rất quan tâm tới ngươi? Còn cố ý vì ngươi mà tìm tới.
" Dư lão .
"không quen mà tìm tới, còn dò hỏi kĩ như vậy, lẽ nào...!là đòi nợ ?" Dương Nặc bỏ qua khả năng tình huống cẩu huyết kia.
"..." Dư lão.
"hơn nữa hắn trông có vẻ rất có tiền! Ai biết có người mượn danh nghĩa của ta đi vay lãi không chứ! "
"..." Dư lão : này cũng không phải không có khả năng.
....
Hệ thống lúc này cũng không hiểu ngoi ra nhắc nhở.
[chị, nhiệm vụ này tuy đơn giản nhưng mất nhiều thời gian.
Thỉnh nghiêm túc làm việc , hạn chế yêu đương làm xao nhãng hành động! ]
Chị gái : Không phải lúc trước ngươi còn khuyên ta hưởng thụ mỹ sắc gì đó sao?
[...khụ, xem tình huống ạ! ]
...
Nam nhân kia cách vài ngày lại tới, nhưng Dương Nặc bận rộn vẫn luôn không có thời gian để tâm hắn.
Một hôm nọ, cửa hàng tới một đám du côn.
Bọn họ hung thần bộ dáng dọa sợ khách nhân bỏ chạy hết.
Chính mình ngồi trước cửa đòi tiền.
"lão bản đâu? Mau ra đây đóng phí bảo kê! "
Dương Nặc ngẩn người ba giây, sau đó...!
Rốt cuộc cũng có cơ hội động thủ rồi!
[...] Vì đám kia bi ai ba giây.
Dương Nặc phi dép lào qua.
Dép lào bay như bumerang, suýt nữa tiễn đám côn đồ thăng thiên về chầu ông bà.
"hoặc ngươi ói tiền, hoặc bay ngươi mệnh ? Chọn đi! "
"..." Đám du côn : Đầu năm đi cướp của người ta, còn bị người ta cướp lại.
Bất quá, chưa chờ đám du côn đáp lời, cái kia không tầm thường nam nhân lại chạy tới.
"cô nương đừng sợ, tại hạ tới cứu...!"
Nam nhân nói một nửa, thấy Dương Nặc cầm dép lào kề mặt đám du côn, khí thế so với bọn chúng còn muốn hung hăng.
Nhất thời không biết ứng xử.
"..." Nam nhân : này rốt cuộc là đám du côn bắt nạt người ta ? Hay là nàng ta đang bắt nạt đám du côn kia vậy? Rồi giờ hắn nên cứu ai?
Bất quá, hắn rất nhanh lấy lại thân sĩ khí thế.
"cô nương, ngươi một cái nữ hài tay chân yếu đuối, việc này vẫn là giao cho tại hạ xử lý đi.
Để ta tiễn bọn chúng lên quan phủ! "
Nam nhân vừa nói xong, định cầm lấy dây trói đám người kia, ai biết tên côn đồ thủ lĩnh vượt mặt chạy.
Dương Nặc đá chân qua , đầu lĩnh du côn đập mạnh vào cột trụ , ngất xỉu.
Mà hành động này của nàng , trực tiếp dọa tới đám du côn thủ hạ rồi.
Cũng đem nam nhân dọa ngu người luôn.
"ngươi vừa mới nói cái gì nhỉ? " Dương Nặc.
"ta...!" Nam nhân.
"chúng ta tự lên quan phủ đầu thú!!" Đám du côn.
"..." Nam nhân : cảm thấy chính mình không chỗ dùng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...