Xuyên Nhanh Lữ Khách Nghịch Tập Chi Kí


Đại phu nhân khinh thường.

Một dã nha đầu nhà quê có thể nhắc lên sóng gió gì.

Hôm sau đã bị vả mặt toàn tập.

"nhị tiểu thư, nô tì A và B được đại phu nhân sai đến hầu hạ tiểu thư .Sau này sinh hoạt của tiểu thư sẽ do chúng nô tì quản lý.

Nhị tiểu thư có gì không hiểu có thể hỏi chúng nô tì, chúng nô tì sẽ bẩm báo hỏi lại người bên cạnh đại phu nhân ! Hơn nữa cô cô bên đại phu nhân đã dặn.....!bla bla......!"
Một tiếng đại phu nhân, hai tiếng đại phu nhân, ba tiếng đại phu nhân.

Ta vừa mới tới liền sách cái giá đại phu nhân tới chèn ép ta, thật cho rằng ta dễ khi dễ, làm gì cũng muốn nhìn mặt bà ta?! Bất quá người ta đã đưa lý do chèn ép tới tận cửa,ta không đáp lại chẳng phải rất không hiểu quy tắc.

[chị, chị định làm gì thế? ] đột nhiên có dự cảm không hay.

Đánh trả lại a! Người ta đã mang người tới cửa, vừa hay cho ta lý do tốt nhất để bắt đầu kịch bản.

Tới đi! Đánh một trận.

Ta có thể.


[không phải đâu, người ta không phải mới nói mấy câu thôi mà ?]
Ngươi không thấy nàng ta mở miệng, đóng miệng đều là đại phu nhân này, đại phu nhân nọ sao.

Ý tứ chính là ta làm gì đều phải thông qua đại phu nhân đồng ý, đến ăn cái bữa cơm cũng chờ đại phu nhân của các nàng ta đồng ý thì không phải ta sớm chết đói đời nào rồi sao?! Đây không phải là gây sự rồi còn gì nữa.

Đều ngồi lên đầu ta rồi, không đánh lúc này, chờ chết đói, bị dí sát tường mới kêu gào phản kháng sao?!
Mặc dù ý kiến hơi là lạ nhưng nó không thể phản kháng.

"..." Hình như là vậy thật!
Mà không đợi nó phản ứng chị gái nhỏ đã xông lên rồi.

Trước tiên là bảo hai cô nha hoàn câm miệng sớm kết thúc bài diễn văn dài dòng của mình.

Sau là trị tội hai cô phi lễ??? Nà ní?
Lý do là do hai người nói nhiều, dài dòng ,khó hiểu, làm phiền giấc ngủ của cô, nên đuổi đi.

Có đám hung thần,ác sát thổ phỉ chặn cửa, hai nô tì xám mặt trở về báo cáo.

Đại phu nhân lại cho người đi khuyên bảo, nhưng đều bị chặn.

Cô ngại phiền, đuổi không được thì bảo thổ phỉ lột sạch đồ có giá trị trên người bọn họ một lượt, sau đó hù doạ rồi đuổi đi.

Quả nhiên có hiệu quả, đám người cáo trạng với đại phu nhân, nhưng đại phu nhân đến người còn chẳng gặp được thì nói lí lẽ cái gì.

Thế là đành phải cắt ít quỹ đen ra đền bù mới làm dịu lòng dân xuống.

Đến giờ cơm....!Không, là động tay động chân đói rồi.

"các ngươi có thấy đói bụng không? " Nói mới nhớ, đều gần đến bữa trưa rồi.

Có vài tên gật đầu, sau bị một thổ phỉ Giáp huých tay lại liền lắc đầu.

Người bình thường sẽ không đi làm thổ phỉ, bọn họ đều là dân đen muốn sống nhưng bị dòng đời xô đẩy.

Mà dân đen bữa đói bữa no quen rồi, không giống như quý tộc, gia đình khá giả ngày đủ ba bữa, còn có hai bữa trà chiều (ăn vặt).

Hơn nữa chủ chưa ăn, người hầu phải chờ ăn sau cùng.

Bình thường đến bữa đều là có nha hoàn hỏi chủ nhân có muốn ăn gì không, sau đó sẽ đi phòng bếp chuẩn bị.


Mà cô thì đã đuổi mất đám nha hoàn sai vặt đi rồi, cho nên...!Nhịn đói?
Xin lỗi, 'nhịn đói' không có trong từ điển khái niệm của cô.

Muốn ăn thì phải tự động thủ.

Thế là cô cùng thô phỉ tiến quân về phòng bếp.

....
Đám người làm phòng bếp nhìn nhau, đây là muốn làm gì, cướp sao? Một bà béo đứng bếp ưỡn ngực, ngẩng cao đầu bước ra.

Tự tin vào cái hình dáng đô to hơn người cùng cái giọng nói ồm ồm chắc chắn rằng sẽ dọa cho 'cô bé nhà quê ' này sợ mất mặt.

"nhị tiểu thư có việc gì? "
"ăn! " Cô rất không khách khí chỉ vào đống thành phẩm đằng sau bà ta ở trong bếp.

Đến phòng bếp không ăn thì để làm gì, ngắm gà khỏa thân à?
"Vẫn chưa đến giờ cơm trưa.

Hơn nữa nhị tiểu thư muốn ăn thì phải chờ đại phu nhân cùng đại tiểu thư ăn trước, sau đó các phòng mới có thể đến lấy đồ ăn.

Hơn nữa nhị tiểu thư mới tới, có thể không biết quy củ....!Bla bla.....!"
Mẹ nó! Ta tưởng bà ta xông lên là muốn đánh nhau.

Nhưng cái giọng dài dòng này là để làm gì? Là cảm thấy nhân vật phụ như bà ta bình thường không có đất diễn, lên sàn nói không quá ba câu, lên mới tranh thủ trổ tài diễn văn của mình kiêm vụ lên mặt trưởng bối gì gì đó sao? Giống như người ta vẫn thường nói nuôi chim nghe nó hát nhưng ta không hiểu nổi là nó hay chỗ nào sao?
Tại sao ta phải lãng phí thời gian để nghe nó hay hay không, ta chỉ muốn một chút thức ăn thôi!!!!
Rầm!

Rốt cuộc thế giới yên tĩnh!
Mọi người nhìn chằm chằm bà béo không hiểu đột nhiên bất tỉnh, sau đó 'hung thủ' nghênh ngang cầm đồ ăn trên bàn đi .
"không thể được, đây là....!" Người làm bếp A muốn ngăn cản nhưng nhìn vào ánh mắt muốn giết người của vị kia thực sự không nói lên lời.

"nhị tiểu thư, đây là....!Có rất nhiều viện cần đồ....!Cô....!Muốn ăn thì phải....!Chờ! "
"không chờ! "Đứa nào cản đường, ta s (sát) ....!thiến!
Không thể giết, vậy chỉ có thể thiến!!!
"còn không lại đây giúp dọn đồ!"
"dọn hết sao? " Thổ phỉ A hỏi.

"đương nhiên, ngươi còn muốn ăn không? " Thổ phỉ nhìn quanh, điểm tâm, canh gà, tổ yến, gà quay ,canh nấm,.....!Đại tiệc lớn như vậy, có thể ăn hết sao?!
"có, có! "
Người khác đói bụng có thể chờ, nhưng cô không thể, đói bụng sẽ chết.

Cho nên, càng không thể.

Ai muốn chờ thì cứ để họ chờ đi.

Có thể người khác sẽ mắng cô nhẫn tâm.

Nhưng mà trong cuộc chơi này, đúng vậy, đây giống như một trò chơi, ngoài mục tiêu phản công, hoặc vài điểm cần chú ý, thì những người còn lại đều giống như NPC, cô không tàn sát họ đã là tốt lắm rồi, làm gì còn để ý được nhiều những thứ khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui