"nàng ta rất hay tới đây sao? Các ngươi cho nàng ta vào? " Lâm Mạt vừa vào liền hỏi hộ vệ.
Hộ vệ rất thành thật đáp.
"Không có! " Kể cả khi bọn họ đóng cửa, cự nàng ta ở ngoài, nàng ta vẫn có rất nhiều cách trèo tường vào .
"Ha, quả nhiên, tự mình rát vàng lên mặt! "Lâm Mạt không nghe được vế sau trong lòng hộ vệ, giờ vẫn dương dương tự đắc, nhịn không được khinh bỉ Liễu Như Yên.
Chủ nào tớ nấy.
Hộ vệ của Bùi phủ cũng chán ghét mẹ con Lâm thị y chang, lười phải tán chuyện với hắn, qua loa đưa Lâm Mạt tới nơi thì nhanh chóng cáo lui.
"đệ tới có chuyện gì? " Bùi Quý lười cùng hắn nói nhảm.
Đặc biệt là khi ánh mắt Liễu Nhu cứ dính lấy hắn.
"ừm, mẫu thân có việc bận, nên nhờ đệ đưa đồ hộ.
Chỉ là chút điểm tâm , tâm ý nhỏ thôi, nhưng đều là mẫu thân tự mình xuống bếp chuẩn bị.
Biểu ca, huynh thử xem? " Lâm phu nhân đã dặn dò rất kỹ Lâm Mạt, nhất định phải nhìn chằm chằm vào Bùi Quý, hắn ăn xong một miếng bánh mới được về.
Đây đều là vì tiền đồ tương lai của hắn ,nên Lâm Mạt không dám ngó lơ.
Bùi Quý ngược lại không động đến một miếng.
Qua loa cảm tạ ,sau đó cắm mặt vào xử lý sổ sách.
Lâm Mạt bị làm ngơ đành giả vờ tìm chuyện để nói, Bùi Quý lười phản ứng hắn.
Rốt cuộc Lâm Mạt không chịu được nổi nữa biện cớ ra về.
"hừ, quỷ đoản mệnh, ra vẻ cao sang cho ai xem! "
Liễu Nhu có nói bóng gió hỏi thăm Bùi Quý, nhưng sau khi biết vị kia sống không được bao lâu nữa ,và sau khi Bùi Quý chết thì Lâm Mạt sẽ thừa kế toàn bộ gia sản Bùi gia, thì nàng ta càng ra sức lấy lòng Lâm Mạt hơn nữa.
---------
Chị gái cảm thấy tốc độ ma sát hào quang quá chậm nên quyết định tìm việc để làm.
Trước kia khi hai nhà Lâm - Liễu đính ước, Liễu ba của nguyên chủ đã phải bỏ ra rất nhiều trang sức vàng bạc để hối cho nhà Lâm gia.
Cho rằng để kiếm chỗ dựa tốt cho con gái, nên ông không ngại hy sinh ,do nhà họ Lâm kia từng làm quan, nên luôn tỏ vẻ cao giá.
Nghĩ lại, kể cả khi sau này Liễu Như Yên trưởng thành, kể cả chưa từng gả sang Lâm gia, nhưng mỗi năm hoặc dịp lễ đều sẽ đích thân mang lễ vật tới hiếu kính với họ.
Phần lớn gia sản Lâm gia có hiện tại và sử dụng ,đều là Liễu gia ngày ngày tích góp vào.
Giờ tới lúc phải đòi lại rồi.
Chia tay không đòi quà?
Người nghèo sẽ không nói thế đâu! Họ gọi đó là điều đương nhiên.
Nhưng Lâm gia mặt dày còn lâu mới trả đồ, chị gái đành vận nghề cũ, nửa đêm vượt tường đi trộm....!là đòi về, là vật quy nguyên chủ !
Danh sách hệ thống đưa trong tay, dọn khố xong mới thấy chẳng còn lại bao nhiêu.
Đây mới đúng là một cái gia tài Lâm gia hiện tại nên có.
Lâm gia sớm đã sa sút, Lâm gia chủ chỉ thừa kế cái trường nhỏ dạy học, làm gì một tháng kiếm hơn được ngàn lượng bạc, chưa kể Lâm Mạt không chí tiến thủ, ăn chơi thành tính như vậy, trong nhà lại nuôi người hầu, làm gì còn dư dả để tích lũy.
---------
Mới sáng sớm có người gõ cửa đòi nợ trước cổng Lâm phủ.
Bình thường Lâm Mạt để ra vẻ hơn người, luôn mời một đám công tử đi ăn chơi, sau đó ghi sổ, ghi sổ nhiều thành nợ chưa trả, chủ nợ đành đích thân tới tận nhà hỏi thăm.
Lâm gia chủ vừa tức giận đứa con trai không nên thân ,vừa hậm hực đi kiểm tra ngân khố.
Kết quả, ông sốc tới suýt nữa bệnh tim tái phát.
"chuyện gì thế này....? "
Ngân khố sót lại lẹt đẹt vài thỏi vàng bạc ,mà chủ nợ ầm ĩ ngoài sân, khiến ông ta hận không thể lập tức đánh chết Lâm Mạt .
"gia chủ.....!ta cũng không biết!" Quản gia.
"đi gọi thằng nhóc kia về ! Đi tìm Lâm Mạt về đây cho ta!!! "
"dạ! " Quản gia vội chạy đi tìm Lâm Mạt .
Lâm gia chủ trấn an chủ nợ, nói với họ rằng muốn kéo dài thời gian trả nợ một chút nữa.
Nếu hôm nay không phải có người kéo tới, hắn cũng sẽ không biết ngân khố thâm hụt như thế.
Nhưng mà chủ nợ không cho Lâm gia chủ mặt mũi, lớn tiếng muốn nhận được tiền trong hôm nay ,nếu không bọn họ sẽ làm lớn báo quan.
Cũng không biết là ai nhắc khéo, nói hắn không phải thông gia với Liễu gia giàu nhất vùng sao? Sao không nhờ họ giúp đỡ ?! Lâm gia chủ mới sực tỉnh.
Đợi Lâm Mạt trở về liền khuyên hắn đi tìm Liễu Như Yên giúp đỡ, còn muốn nói dễ nghe một chút.
"cha, ta không đi! Ta với nàng ta sớm đoạt tuyệt quan hệ rồi! Bây giờ đi cầu xin người ta, sau này mặt mũi phải để đâu ?!"
"nghịch tử, còn không phải tại ngươi không nên thân?! Nếu không phải ngươi.....!"
"Lão gia, ông trách nó làm gì, nó vẫn còn nhỏ mà, hơn nữa vị Liễu đại tiểu thư kia cũng chẳng tốt đẹp gì! "
Lâm gia chủ khuyên con trai không thành, đành nhờ vợ là Lâm phu nhân, nhưng Lâm phu nhân ăn đau một lần từ chỗ Liễu Như Yên,trực tiếp từ chối.
Cuối cùng Lâm gia chủ đành vác mặt già tới cầu xin.
Tới cửa ,đã thấy Liễu Như Yên ung dung thưởng thức điểm tâm ngay giữa chính sân.
"Liễu nha đầu, cha ngươi có đây không? Ta có việc tìm ông ấy nói chuyện.
" Thực ra ông ta nghe tin Liễu ba trở về rồi nên mới ghé qua.
"có gì có thể trực tiếp nói với ta! "
"chuyện này.....!không tiện đâu, một tiểu nha đầu làm sao giải quyết công chuyện của người lớn được! Ngươi vẫn là....!"
"có gì mà tiện với không tiện? Đều từ hôn rồi, chỉ là người lạ mà thôi.
Không nói thì biến! "
"..."
"Ta hôm nay đi ngang qua, thấy cửa Lâm phủ thật là náo nhiệt.
Đại môn to như vậy, không biết đã bị chủ nợ đạp đổ chưa? "
"..."
"Lâm gia chủ tới Liễu phủ ,trích ra vài giọt nước mắt là muốn nhờ Liễu phủ trả nợ hộ à?! "
"..." Sao nha đầu này cái gì cũng biết thế?!
"Nghĩ hay lắm! Đều đã là người dưng nước lã rồi.
Người đâu, tiễn khách! "
"khoan, Liễu nha đầu, ta...!"
Chị gái vừa quay đầu vào nhà liền thấy Liễu ba đi ra.
Liễu ba nghe chuyện sương sương đã hiểu sự tình.
Chỉ gặn hỏi lại vài câu.
"sau này con sẽ không hối hận chứ? "
"Núi cao sông dài biển rộng.
Nam nhân trên đời này không phải chỉ mình Lâm gia họ mới có.
Hơn nữa cha à, nếu muốn kinh doanh làm giàu không thiếu cách, không thiếu đại lý cho chúng ta chọn.
Cần gì bám víu lấy cái Lâm gia đã sa sút lại không hiểu tình nghĩa này "
"là cha già rồi, vốn tưởng rằng sau này họ sẽ thay đổi, ai dè....!"
"Thôi bỏ đi, tương lai của con tự con quyết định đi! "
Tuyệt!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...