Lâm phu nhân lúc trở về toàn thân ướt như chuột lột, lại tức tối không thôi.
Đúng lúc Lâm Mạt mang Liễu Nhu tới thỉnh an xem bà.
Lâm phu nhân giận chó đánh mèo, nói móc Liễu Nhu.
Liễu Nhu cũng không kém giả đáng thương để Lâm Mạt đứng về phía mình.
Lâm Mạt quả nhiên thuận theo nàng ta, Lâm phu nhân lại càng tức tối ,nói xéo đuổi người đi.
Lâm Mạt đành tiễn Liễu Nhu về tiểu viện.
"Mạt ca ca, có phải ta làm sai gì không? Nếu không hôm nay, tại sao...tại sao Lâm dì lại như vậy a? "
Liễu Nhu phát huy đặc tính nước mắt trào bờ đê ,cộng thêm vẻ điềm đạm, càng đánh vào lòng Lâm Mạt.
"chắc là mẫu thân hôm nay tâm trạng không tốt, ta đưa muội về nghỉ trước.
Lại quá mấy ngày, lại đưa muội tới, được không? "
"dạ được! "
Thấy Liễu Nhu nghe lời như vậy, Lâm Mạt dỗ xong vài câu đưa nàng ta trở về.
Lại tới tìm Lâm phu nhân chất vấn.
"Mẫu thân, hôm nay người....!tại sao lại nổi nóng với Nhu nhi như vậy ? Không phải thường ngày hai người vẫn rất hòa thuận vui vẻ sao? "
"ngươi còn nói giúp con nha đầu đó! Nếu không phải vì nó....!" Thì nha đầu họ Liễu kia cũng không nể mặt bà ta như vậy ,vẫn còn chơi cho bà ta một vố đau như vậy.
Bà Lâm tức đến mức không nói tiếp nổi .
Nếu là sau này Liễu Nhu lấy được gia nghiệp Liễu gia, rồi đưa cho bà ta, bà ta đương nhiên hài lòng với đứa con dâu này, quản cái gì địa vị với danh nghĩa.
Nhưng chị gái nhỏ tới đạp đổ kế hoạch như mơ của bà ta.
Để bà ta tỉnh mộng sớm!
"sau này con tập trung học hành đọc nhiều sách vào.
Con trai là phải có chí hướng, đỗ đạt danh vọng.
Làm sao cả ngày chỉ biết xoay quanh một nha đầu thì còn ra thể thống gì? Nha đầu kia sẽ đem đến cửa cải lợi lộc cho con sao? "
Nếu như đứa con trai của bà cầu tiến một chút, kể cả không có gia sản Liễu gia, kiếm cái chức quan cùng danh tiếng, sau này còn sợ không phát triển được sao.
Đáng tiếc...
"mẹ, từ bao giờ người lại tham phú ngại bần như vậy, lúc trước Nhu nhi vẫn vậy mà, nhưng người cũng đâu có ghét bỏ nàng ấy ?"
"con thì hiểu cái gì? Một nữ nhân cái gì cũng không có, lại còn ăn bám vào nhà ta, có thể làm ra trò trống gì? "
Lâm phu nhân nghĩ đến Liễu Nhu thì lại nhớ tới Liễu Như Yên, lại càng không kiêng nể to tiếng.
"người con không hiểu nhất mới là mẹ đó! "
Nói xong Lâm Mạt bỏ đi, Lâm phu nhân gọi thế nào hắn cũng không nghe.
Lâm phu nhân nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại mới bắt đầu lo lắng.
Trước kia cả kể bà có nói gì, mặc kệ nàng ta, thì Liễu Như Yên vẫn cứ mỗi lần tới chơi là mang rất nhiều quà cáp, đồ đắt tiền tới biếu bà.
Bà ta cũng thật cho nàng ta là quả hồng mềm, tùy ý nắn bóp.
Cho rằng nàng ta không dám phản kháng.
Nhưng giờ nghĩ lại Liễu gia có mỗi mình nàng ta ,Liễu Nhu kia cũng chỉ tính là họ hàng thôi.
Gia sản sau này còn không phải trong tay nàng ta hết, nếu sau này gả qua, thì nó sẽ thuộc về nhà chồng.
Bà ta vui sướng quá sớm mà quên mất, đấy là nếu như Liễu Như còn yêu Lâm Mạt, còn có hôn ước, nếu không liền tính Liễu Nhu kia gả qua, một đồng cũng không nhận được.
Mà hôn ước của Liễu Như Yên lại chỉ là một nước cờ trong tay bà ta.
Vẫn còn Bùi gia bên kia.
Thế nhưng....!
Hắn ta vẫn chưa chết, bao giờ con trai bà mới được thừa kế chứ? Hay là....!
....
Trong lúc bà Lâm đang tính kế ,hệ thống nhắc nhở nhiệm vụ phụ.
[nhiệm vụ phụ : xin hãy bảo vệ Bùi Quý ]
Ai vậy?
[chính là vị huynh đài bán quạt cho tỷ đấy! ]
Nhưng điểm chính mà cô cần phải chú ý tới vị người lạ tên Bùi Quý kia là vì, hắn là biểu ca (anh họ) của thằng ngu Lâm Mạt kia.
Hóa ra mẹ Lâm Mạt là cô ba trong Bùi gia, Bùi Quý còn có hai người chú.
Bùi Quý hiện là chủ gia, có điều bẩm sinh yếu đuối nhiều bệnh, nghe nói là quỷ đoạn mệnh.
Hai người chú phía dưới của hắn chẳng khá hơn, đắm chìm tửu sắc nên thân thể sa sút sớm.
Nếu Bùi Quý chết sớm, thì phần tài sản Bùi gia sẽ được chia cho Lâm Mạt - con của cô ba nhiều nhất.
Hai người chú kia của hắn sức khỏe không tốt ,con thì đều là gái, đã gả đi xa, không thể kế thừa gia sản.
Nên dù không có hôn ước của hai nhà Lâm - Liễu, Lâm phu nhân vẫn có thể hưởng lợi từ nhà mẹ đẻ.
Có điều phải chờ vị chủ gia kia chết.
Chị gái nhỏ cảm thán : Lốp dự phòng tốt đấy.
Sau đó lại bắt đầu nghĩ cách để nghịch tập.
Lâm gia nói là thư hương thế gia, nhưng nói trắng ra, chính là nghèo.
Nếu không có Bùi gia cậy vào.
Liễu gia một phần vì muốn mở rộng làm ăn với người trên quan trường nên mới đính hôn ước với họ Lâm.
Nhưng kể cả không làm vậy thì Liễu gia vẫn buôn bán tốt.
Một phần vì Liễu ba cho rằng người đọc sách, thấu hiểu nhiều đạo lý, sẽ đối xử tốt với con gái mình, không giống đám vũ phu ngoài kia, hoặc đám nhà giàu mới nổi kia, cả ngày chỉ biết ăn diện khoe khoang.
Nhưng Lâm Mạt càng lớn càng trái với nguyện vọng của Liễu ba.
Thay vì vị hôn thê, hắn lại thân thiết với người con gái khác.
Thay vì hỏi thăm con gái ông khỏe không, ổn không, hắn lại bu bu bảo vệ Liễu Như như thể nàng ta mới là vị hôn thê của hắn.
Hắn thậm chí còn chẳng có chí tiến thủ, chăm chỉ học hành đỗ đạt cao xa.
Cả ngày vây lấy Liễu Nhu, giống như bao câu nói ngôn tình cẩu huyết khác :" chỉ cần có nàng ấy, và thời gian cứ dừng ở khoảnh khắc này ,là hắn đã mãn nguyện rồi! "
Đương nhiên Liễu ba không biết, vì ông luôn bận rộn.
Cho rằng đã có Lâm Mạt ở đấy chăm sóc chu đáo bảo bối nhà mình, nên mới an tâm đi kiếm tiền, để nàng ta về sau không lo ăn mặc.
Nhưng cuộc sống thì cần thực tế, suốt ngày mơ mộng thì sẽ chết đói.
Chị gái nói.
[...] Chả trách đến giờ chị vẫn độc thân!
Cho nên, ta biết phải làm sao để hạ bệ thằng ngu và con bitch đó rồi!
Moa ha ha ha ! Ha ha ha!!!
[...] Chị gái lại bắt đầu nổi khùng rồi.
Trốn mau!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...