Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Chin
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Vừa đánh xong liền offline? Tuấn đột nhiên có việc gấp ư?
Theo hiểu biết của Lưu Vũ Kỳ, người thích chơi game thường sẽ không nghỉ sớm thế này, sao mới đánh được một ván đã vội offline vậy chứ?
Huấn luyện viên Lưu nhìn một chút rồi nói: “Nếu cậu ấy đã offline rồi thì tối nay quan sát đến đây thôi, hôm nay cũng không có huấn luyện gì thêm, mọi người về viết ra một bản chiến lược đánh Thiên Điểu cho tôi…”
“Vâng.”
Sau khi huấn luyện viên rời đi, cả đội bắt đầu nhao nhao lên.
“Vũ Kỳ, sao em kết bạn được với Tuấn vậy? Mấy hôm trước anh gửi lời mời kết bạn cho cậu ta mà cậu ta không đồng ý, làm anh còn đang nghĩ chẳng lẽ cậu ta lại không biết anh là ai.”
“Chẳng phải vậy à, tao cho rằng có lẽ người ta không nhận ra chúng ta thật.”
Hai tên con trai bá vai nhau mà cười.
Lưu Phong đứng dậy: “Người mê game mà lại không biết chúng ta? Tôi thấy cậu ta kiêu ngạo tự phụ thì đúng hơn. Còn tại sao lại chấp nhận Vũ Kỳ ấy hả, có lẽ là cậu ta đang có dụng ý khác không chừng. Vũ Kỳ, em cần cẩn thận với cậu ta một chút. Cách một cái màn hình máy tính, em đâu thể biết được người ngồi đối diện là hạng người gì.”
Lời của Lưu Phong nghe vào không có gì sai nhưng Lưu Vũ Kỳ lại có cảm giác không mấy dễ chịu.
Lưu Vũ Kỳ: “Sợ gì chứ, cậu ấy lại không thể làm gì được em. Hơn nữa kết bạn được với cậu ấy cũng là chuyện tốt, biết đâu em lại có thể kéo cậu ấy vào Hoa Lâm thì sao.”
“Hừ, nếu muốn đến Hoa Lâm thì tại sao không thêm bạn với đội trưởng là anh đây mà lại là em? Chắc chắn cậu ta có ý đồ khác với em, em nên cẩn thận với cậu ta thì hơn.”
Lưu Phong thu dọn đồ đạc, lạnh mặt rời khỏi phòng huấn luyện.
Những đội viên khác hai mắt nhìn nhau, một số thành viên lâu năm đã hiểu được đại khái hiện tại Lưu Phong đang nghĩ gì.
Có người thở dài một tiếng.
Thời buổi bây giờ không biết nhận thua là không được. Trong cái nghề này, người mới sẽ tiến vào không ngừng, vừa trẻ tuổi lại tài năng, còn bản thân mình thì lại càng ngày càng lớn tuổi, không chịu thua cũng không được.
Đặc biệt là cái loại kiếm sống dựa vào thiên phú như thế này.
Đôi khi hai chữ cố gắng chỉ có thể để tự an ủi bản thân mà thôi. Ở trước mặt người có tài năng trời cho, dù bạn có cố gắng hơn nữa cũng không thể theo kịp người ta.
Nhưng nếu cố gắng thì ít nhất bạn cũng có tiến bộ.
Làm người phải học được cách chịu thua, đừng ngoan cố với bản thân.
…
Thừa Mặc đợi mãi đợi mãi, cho rằng đợi đến khi trận đấu kết thúc thì đối phương sẽ trả lời mình.
Nhưng kết quả thế nào?
Vừa mở ra liền thấy đối phương đã offline.
Rất không bình thường.
Vì Tuấn không nhìn thấy tin nhắn trả lời của hắn nên mới chơi xong liền offline đúng không?
Cứ cảm thấy có chỗ nào đó bất bình thường.
Thừa Mặc nhìn chằm chằm vào màn hình, bỗng có chút chờ mong hình đại diện của Tuấn sẽ sáng lên, một lần nữa online trở lại.
Thế nhưng đến tận khuya Tuấn vẫn không online.
Đêm nay, Thừa Mặc bị mất ngủ. Rõ ràng hắn và Tuấn không thân thiết mấy, chỉ chơi với nhau một ván game thôi, nhưng khi nghĩ tới biểu hiện không bình thường của cậu ta trong buổi tối hôm nay, không hiểu sao Thừa Mặc lại thấy hơi lo lắng.
Tối nay vừa có gió to lại còn có mưa. Nguyễn Tiểu Ly đánh xong ván game liền tắt máy tính đi. Cô nhìn tình hình bên ngoài rồi cau mày.
Tiểu Ác nhìn thấu được suy nghĩ của cô, nói: “Bây giờ cô đang sốt, không đến bệnh viện tiêm sẽ càng khó chịu hơn. Tuy bây giờ trời đang mưa gió nhưng cô có thể gọi taxi mà. Đừng có ngại phiền, sức khỏe quan trọng.”
Nếu bạn nói Nguyễn Tiểu Ly chăm chỉ thì Tiểu Ác sẽ là người đầu tiên phản bác.
Cô gái này lười chết đi được, là cái kiểu có thể lười thì chắc chắn sẽ lười. Chẳng hạn như bây giờ cô đổ bệnh, nhưng khi thấy bên ngoài đang mưa gió thì cô vậy mà lại không muốn đi bệnh viện nữa. Điên rồi đúng không?
Nguyễn Tiểu Ly cầm một chiếc áo khoác cùng một cái mũ lưỡi trai màu đen đội lên đầu. Cô vừa đi ra ngoài vừa mở điện thoại gọi xe.
Hơn nửa đêm lại một mình đến bệnh viện, bỗng cảm giác có chút cô đơn.
Đối với Nguyễn Tiểu Ly, cảm giác cô đơn này rất quen thuộc. Cô của trước đây đã từng vô cùng cô đơn, một mình ở trong một căn nhà rộng lớn, ngoại trừ cô ra cũng vẫn chỉ có mình cô.
Hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi, Nguyễn Tiểu Ly vô cùng hài lòng với cuộc sống bây giờ.
Tiểu Ác cảm nhận được rất rõ ràng tâm trạng của Nguyễn Tiểu Ly có chút sa sút.
Khi con người bị bệnh sẽ yếu đuối hơn chăng?
Thấy một cậu thiếu niên gọi xe vào đêm hôm khuya khoắt, lại còn là đến bệnh viện, tài xế bèn quay đầu lại. Khi trông thấy cơ thể gầy guộc của cô, ông lo lắng hỏi một câu: “Sao nửa đêm rồi còn đến bệnh viện? Cháu thấy có chỗ nào không khỏe hả?”
“Bị sốt ạ.”
Lúc này, cổ họng Nguyễn Tiểu Ly đang rất đau, giọng nói cũng đã khàn khàn.
Tài xế nhíu mày: “Nhìn tuổi cháu cũng không lớn lắm, sao không gọi người nhà đi bệnh viện với cháu? Đêm hôm thế này nguy hiểm lắm.”
“Cha mẹ cháu bận.”
“Haiz, phụ huynh bây giờ kiếm được nhiều tiền nhưng lại không thể làm bạn với con cái, đêm hôm rồi mà vẫn còn bận…” Giọng nói của tài xế càng lúc càng nhỏ, bởi vì ông nhớ ra hiện tại bản thân cũng đang làm việc, cũng chưa được về nhà với con.
Đây chính là cuộc sống, không có chuyện gì có thể vẹn toàn.
Lúc đến bệnh viện, trước khi xuống xe tài xế còn dặn dò cô: “Mấy ngày gần đây hôm nào cùng mưa, nhiệt độ giảm đột ngột, ra ngoài nhớ mang theo ô với mặc nhiều quần áo một chút.”
Thiếu niên ngạc nhiên, sau đó gật đầu: “Cảm ơn chú.”
Bệnh viện vào nửa đêm vẫn có bác sĩ trực, Nguyễn Tiểu Ly thành thạo đi đăng ký khám bệnh.
Rất không may cô phải truyền nước, hơn nữa còn đến tận bốn chai.
Truyền nước xong chắc trời cũng sắp sáng nhỉ?
Tiểu Ác: “Xin nghỉ đi, truyền nước xong thì về nằm ngủ một giấc, ngày mai đừng đi học.”
“Ừm.”
Nguyễn Tiểu Ly ngồi trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, tay phải đang bị cắm mũi kim.
Về đến nhà, Nguyễn Tiểu Ly vừa nằm xuống liền ngủ. Cô đặt đồng hồ báo thức lúc bảy giờ.
Đến đúng bảy giờ, đồng hồ báo thức reo lên, Nguyễn Tiểu Ly lập tức mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhắn tin cho Nguyễn An để nói cho ông biết đêm qua cô bị sốt phải đến bệnh viện truyền nước, hôm nay muốn xin nghỉ học.
Cô vừa mới gửi tin nhắn đi, Nguyễn An đã gọi điện thoại tới.
“Đêm qua sốt sao không gọi cho ba? Một đứa con gái như con nửa đêm ra ngoài đến bệnh viện rất không an toàn, lần sau không được phép như vậy nữa biết chưa?”
Trong giọng nói của Nguyễn An tràn đầy sự đau lòng. Vì ông thường xuyên phải đi công tác nên không thể ở bên con gái, haiz.
“Dạ, sau này sẽ không như thế nữa.” Giọng của cô rất khàn.
Nguyễn An nghe giọng cô liền đau lòng: “Con nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa ba sẽ gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp con xin cho con nghỉ hai ngày. Trưa mai ba rảnh, ba sẽ qua đó nấu cơm cho con. Bị bệnh thì phải tẩm bổ.”
“Dạ.”
Cúp điện thoại xong, cuối cùng Nguyễn Tiểu Ly cũng có thể thoải mái nghỉ ngơi.
Sáng sớm, tới tận lúc hừng đông Thừa Mặc mới chợp mắt được một lúc. Hiện tại vừa tỉnh dậy hắn đã lập tức bật máy tính lên đăng nhập vào trò chơi.
Hình đại diện của Tuấn vẫn là màu xám, chưa trả lời tin nhắn, cũng không online.
Ánh mắt của Thừa Mặc ảm đạm xuống. Hắn tắt máy tính, sửa soạn một chút rồi ra khỏi nhà để đi học.
Nơi này khá xa trường, chỉ tối nào có lịch huấn luyện thì Thừa Mặc mới tới và ngủ lại ký túc xá bên này, còn những lúc khác hắn đều ở trong tiểu khu đối diện trường học.
Ở gần trường thì đi học sẽ tiện hơn, buổi sáng có thể được nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.
Chiều hôm qua mưa to, sáng nay trời vẫn đang mưa, người đi trên đường đều đang cầm ô và qua lại vội vã.
“Nhiệt độ không khí hôm nay thay đổi bất thường, lạnh quá.”
“Chứ còn gì nữa, bây giờ tôi hơi nghẹt mũi rồi đây, trước lúc ra ngoài tôi còn uống một ly nước ấm để đổ mồ hôi tránh cảm đấy.”
Thừa Mặc đang chờ đèn xanh đèn đỏ và nghe thấy cuộc nói chuyện của đi đường lúc họ đi ngang qua.
Hắn nhìn thoáng qua màn mưa.
Đúng là nhiệt độ đột nhiên giảm thật.
---
Nhóm dịch có lời muốn nói:
Xin lỗi mọi người vì nhóm lặn lâu quá, giờ tụi mình trở lại với mọi người rồi đây.
Vì đã lâu không up chương nên có thể có những chỗ xưng hô giữa các nhân vật không thống nhất với chương cũ. Nếu mọi người phát hiện có chỗ nào khác thì comment báo cho bên mình sửa với nhé.
Chân thành cảm ơn các bạn đã đợi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...