Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Vừa nhìn thấy là ai, ngay lập tức trong mắt Lucerne Morris hiện lên ý cười. Hắn lấy tay chỉnh lại cổ áo, sau đó thong thả đi tới chỗ cô: “Tiểu thư Kanali, cô cũng sẽ đi Hội nguyên lão thôi, hy vọng đến lúc đó cô sẽ chiếu cố tôi.”
Là một ma cà rồng thuần chủng còn sót lại, từ nhỏ Ly Kanali đã theo cha cô tham gia Hội nguyên lão. Tuy rằng cô không bàn luận nhưng chắc chắn sẽ quen thuộc với Hội nguyên lão hơn hắn.
Chiếu cố cậu ta?
Dựa vào đâu?
Tôi với cậu thân lắm sao?
Chỉ vì Nguyễn Tiểu Ly thấy hoa ở đây rất đẹp nên mới ra ngoài thư giãn, nào ngờ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hắn.
Có người khác ở đây, hoa chẳng còn thơm nữa.
Nguyễn Tiểu Ly xoay người định rời đi nhưng góc váy lại bị một nhánh cây móc lấy, cô vừa di chuyển thì cành cây lập tức kéo rách góc váy của cô.
“Xoẹt…”
Váy bị rách một đường dài, cũng may đây là váy dài nên khi bị rách cũng không lộ nhiều mấy, cùng lắm chỉ lộ một phần chân ra thôi.
Lucerne Morris nghe thấy tiếng quần áo rách thì khẽ nhíu mày, đi nhanh tới. Vừa đi qua đến nơi hắn đã nhìn thấy mảnh vải treo trên nhánh hoa, bên cạnh đó là một đôi chân trần trắng nõn.
Váy dài đã bị rách thành váy ngắn, Nguyễn Tiểu Ly định xoay người kéo váy lại nhưng một bàn tay thon đài đã tới trước cô một bước.
“Loại hoa này nở rất đẹp nhưng lại có nhiều gai dài, rất dễ làm người ta bị thương hoặc móc vào quần áo.” Lucerne Morris giúp cô lấy mảnh vải ra, sau đó cầm mảnh vải và hỏi: “Tiểu thư Kanali có muốn đi thay quần áo mới không?”
Hắn cầm góc váy của cô trên tay, giữ mảnh váy bị rách không phết đất.
Nguyễn Tiểu Ly lấy lại mảnh vải và xé rách nó: “Không cần, cứ vậy đi.”
Thật xui xẻo, chỉ đi ngắm hoa thôi mà cũng bị rách váy, lại còn bị người ta nhìn thấy. Về lớp thôi, có lẽ nhóm ma cà rồng đó đã hút máu xong rồi.
Nguyễn Tiểu Ly cất bước quay về.
Lucerne Morris nhìn lòng bàn tay trống rỗng, sau đó đút hai tay vào túi quần định đến phòng y tế trốn cho yên tĩnh, nhưng khi vừa quay đầu lại hắn đã thấy đôi chân trắng đến chói mắt của cô gái. Chân cô thon nhỏ thẳng tắp không có chút thịt thừa, nước da của ma cà rồng lại làm nó càng trắng hơn.
Khụ khụ.
Lucerne Morris xoay người, đổi ý muốn quay lại phía khu dạy học.
Không khí trong lớp học nồng nặc mùi máu, một số nhân loại đang quấn băng quanh cổ hoặc cổ tay, còn đám ma cà rồng thì đang nói chuyện phiếm một cách thoả mãn.
Vừa bước vào Nguyễn Tiểu Ly đã ngửi được mùi máu làm cô rất không thích, cũng chỉ vì mùi máu đối với cô rất khó ngửi, khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Hai ngày nay cô không uống một giọt máu nào, nếu không tìm được máu ngon để uống thì có lẽ ở thế giới này cô sẽ không uống máu ai ngoại trừ cắn nữ chính một cái.
Mọi người ngồi vào chỗ để chờ giáo viên vào lớp.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn lướt qua lớp học một lượt, chỗ ngồi của con người bị thiếu mất một người, chắc là đã chết rồi.
Chết một người, không có gì là lạ.
Tiểu Ác: “Tiểu Ly, thật sự cô không có chút thương tiếc nào cho con người à?”
“Không có…”
Nguyễn Tiểu Ly cũng cảm thấy bản thân rất kỳ quái. Cô không có lòng trắc ẩn và cũng không có đạo đức, cô thực sự không cảm thấy có chút đau lòng nào đối với con người ở thế giới này.
Là do cơ thể này của cô sao? Một ma cà rồng nguyên thủy lạnh nhạt.
Tiểu Ác im lặng không nói. Một lần nữa nó lại cảm nhận được sự đặc biệt trong thất tình lục dục của Nguyễn Tiểu Ly, nó luôn cảm thấy cô thiếu một thứ gì đó.
Tình cảm của con người rất phức tạp, nếu Nguyễn Tiểu Ly không phải là người có lòng dạ độc ác thì không thể nào một chút thương hại cũng không có. Mặc dù Tiểu Ác thích Nguyễn Tiểu Ly như thế này nhưng nó cũng sẽ thấy tò mò và kỳ lạ.
“Tiểu Ly, hay là cô cắn một người hoặc giết người đi, xem xem cô có đau lòng hay không.”
“Ta lười…”
Sống bình thường không được sao? Tại sao phải làm chuyện dư thừa? Cô lười, không muốn động đậy.
Nguyễn Tiểu Ly đi đến hàng ghế cuối nằm bên cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Nhiệt độ trong phòng học rất lạnh. Cô nhìn xuống chân mình, may mà ma cà rồng không sợ lạnh.
Vào lớp, đến giờ đi ngủ.
Nguyễn Tiểu Ly đang chuẩn bị đi ngủ thì có một mùi thơm đặc biệt ập đến khiến cô hưng phấn ngay tức khắc.
Ngoại trừ khi làm việc kia thấy hưng phấn ra thì khi ngửi được mùi máu thơm ngon cũng sẽ thấy phấn khích. Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tiểu Ly trải nghiệm được cảm giác này, đặc biệt là khi hai ngày nay cô đã không uống máu.
Đôi mắt đỏ như máu của thiếu nữ có vẻ đang lập lòe. Cô ngửi ngửi cẩn thận, cuối cùng ánh mắt rơi vào cô gái nhân loại ngồi cùng hàng ghế với cô, đang dựa vào bức tường phía ngoài cùng bên trái.
Cổ tay Kiều Huệ Nhi cột một miếng băng, rất rõ ràng là cô đã bị cắn, bây giờ khuôn mặt đã tái nhợt đi.
Máu rỉ ra ngoài miếng băng tỏa ra mùi thơm khiến Nguyễn Tiểu Ly hưng phấn.
Nhìn thấy bộ dáng thèm muốn của Nguyễn Tiểu Ly, Tiểu Ác cười muốn rụng răng: “Phụt hahahaha, ta rất muốn chụp lại bộ dạng này của cô. Đúng là máu của nữ chính có khác nha. Khát à, có muốn uống một chút không? Hí hí, nhưng bây giờ cô không thể cắn cô ấy được, nếu bây giờ mà cắn thì tất cả mọi chuyện sẽ hỏng hết.”
Cái gì gọi là có thể nhìn mà không thể ăn, bây giờ chính là như vậy.
Nguyễn Tiểu Ly dựa vào bàn, đôi mắt đỏ như máu trên khuôn mặt xinh đẹp liếc sang cô gái loài người ở bên kia.
Kiều Huệ Nhi đã nhận ra có người đang nhìn mình, cô vừa quay lại đã bắt gặp đôi mắt đỏ như máu của Nguyễn Tiểu Ly.
Trên khuôn mặt hoàn mỹ và tuyệt đẹp của nữ sinh ma cà rồng tràn đầy ý cười. Cô ta đang nhìn cô. Kiều Huệ Nhi lập tức cứng đờ người, sắc mặt cũng tái nhợt theo.
Tiểu thư Kanali… Tại sao cô ấy lại nhìn mình?
Nguyễn Tiểu Ly vẫn nhìn chằm chằm vào miếng băng trên cổ Kiều Huệ Nhi. Thật sự rất thơm, còn thơm hơn máu mà hầu gái mang đến rất nhiều.
“Tiểu Ác, ta sẽ không cắn cô ta, lấy một chút của cô ta uống được không?”
“…Tiểu Ly, cao ngạo của cô đâu?”
Lúc này sự cao ngạo của cô chỉ là vẻ bề ngoài, trong lòng cô đã nứt toác từ lâu. Lần đầu tiên, Nguyễn Tiểu Ly nhận ra ham muốn hút máu của ma cà rồng thì ra là như thế này, cô thực sự muốn đâm răng nanh vào cổ nữ chính.
Tiểu Ác không thể chịu đựng thêm được nữa: “Ngoan, nằm xuống ngủ đi, đừng nhìn cổ của nữ chính nữa, cô dọa nữ chính sợ tái mặt rồi kìa.”
“Ừm.”
Nguyễn Tiểu Ly thu lại ánh mắt, nằm xuống bàn, mím miệng để mình bình tĩnh lại.
Lucerne Morris vừa đi vào đã thấy Ly Kanali uể oải ỉu xìu nằm trên bàn, dường như có chút không vui?
Hắn ngồi xuống chiếc bàn ở phía trước cô.
Lại là vị trí không thoải mái này, từ khi nào mà chỗ ngồi của hắn lại trở thành chỗ ngồi chính của cô vậy?
Lucerne Morris không phải là người chịu được thiệt thòi, hắn xoay người khều cô gái đang nằm sấp: “Tiểu thư Kanali, cô có dậy được không?”
Đã đến lúc phải lấy lại chỗ ngồi của mình, nếu không hắn sẽ phải ngồi cái ghế không thoải mái này suốt.
Nguyễn Tiểu Ly bực bội, bất mãn ngẩng đầu lên: “Có chuyện gì không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô hình như thật sự không to bằng bàn tay của hắn.
Hắn dựa vào bàn cô, cười: “Thật ra chỗ này là chỗ tôi luôn ngồi, hôm qua tôi đã nhường cho cô cả đêm, hôm nay cô có thể cho tôi quay về chỗ này ngồi được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...