Xuyên nhanh: ký chủ một lòng muốn chết

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Thời Minh Sơ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Đường Nam Hà, cột điện, bệnh viện…
Rốt cuộc nữ tử này đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì vậy? Sao hắn nghe mà không hiểu gì hết?
“Nghĩ kỹ rồi nói, đừng dùng mấy thứ rối rắm linh tinh kia của ngươi để lừa gạt ta.” Tay của Nam Khải Lận bất giác nắm lại thật chặt hòng uy hiếp cô.
“Hít.” Nguyễn Tiểu Ly bị đau, không nhịn được mà hít một hơi. Cô cảm thấy tay mình thật sự sắp bị bóp nát.
Đừng có bóp ra chấn thương gì đấy, cô không có tiền đến bệnh viện khám đâu.
“Anh có bệnh đúng không, tôi có nói gì rối rắm linh tinh đâu, đầu anh có vấn đề à?”
“Làm càn!”
Nam Khải Lận đã bao giờ bị người khác nói như vậy đâu, nữ tử này thật là to gan.
“Làm càn? Có phải anh còn định nói kéo tôi ra ngoài chém không?”
“Nếu ngươi vẫn còn không chịu nói thật, ta sẽ vặn gãy cổ của ngươi.” Trong giọng nói của hắn còn mang theo sát khí, hiển nhiên là không phải đang nói giỡn.
Nguyễn Tiểu Ly run lên một cái, trên khuôn mặt nhỏ xinh tinh xảo lộ ra nụ cười khinh thường: “Xem ra đúng là đầu óc có vấn đề thật rồi.”
Nghe những lời nữ tử trước mặt nói, suýt chút nữa Nam Khải Lận đã không nhịn được mà muốn vặn gãy cổ cô.

Thế nhưng hiện tại ở đây ngoại trừ hắn ra thì cũng chỉ còn lại nữ tử này, nàng ta là manh mối duy nhất nên bây giờ tuyệt đối không thể giết chết.
Ánh mắt Nam Khải Lận khẽ động, hắn nhanh chóng vươn tay điểm huyệt Nguyễn Tiểu Ly khiến cô lập tức xụi lơ.
Đối với Nguyễn Tiểu Ly mà nói thì điểm huyệt không có gì kỳ lạ, nhưng với người hiện đại thì nó lại rất lạ lùng!
Cô lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: “Anh đã làm gì? Tại sao tôi lại không có chút sức lực nào thế này?”
Trong lúc Nguyễn Tiểu Ly sắp ngã thẳng xuống đất, cũng may là Nam Khải Lận vẫn còn chút lương tâm, hắn dùng một tay bế cô lên rồi nhanh chóng đặt cô lên chiếc ghế mềm vừa nãy.
Nam Khải Lận không nói chuyện, tập trung quan sát căn phòng.
Hắn chưa từng thấy qua nơi nào có kết cấu giống căn phòng này. Hơn nữa hắn cũng không nhìn ra được rốt cuộc bức tường này được dùng vật liệu gì để làm ra. Nam Khải Lận chỉ cảm thấy ở đây chỗ nào cũng kỳ quái.
Nam Khải Lận đi được vài bước thì đột nhiên đầu nhức buốt một trận. Sắc mặt hắn khẽ biến, sau đó hắn dừng lại để cố gắng đứng vững, đồng thời cũng âm thầm điều tức.
Lúc rơi xuống vách núi, đầu hắn đã bị đập rất mạnh lên thân cây thô to kia, chắc chắn là đã có thương tích.
Không biết có nghiêm trọng không.
Đầu đau nhức làm Nam Khải Lận cảm giác được thân thể mình không ổn, hơn nữa nội lực cũng chỉ còn lại vẻn vẹn một tầng.
Nếu cứ vậy mà trở về, không may nửa đường gặp phải người muốn giết mình thì…
Nếu nơi này an toàn thì cứ ở chỗ này nghỉ ngơi một đoạn thời gian đi.
Nam Khải Lận kiểm tra căn phòng, đồng thời chậm rãi điều tức để bình phục lại cơn đau nhức trên đầu.
Nguyễn Tiểu Ly nằm trên ghế sofa không nói một lời nào.

Tiểu Ác: “Này Tiểu Ly, cô tốt xấu gì cũng phải kêu vài câu đi chứ. Cô bị người ta điểm huyệt đấy, người hiện đại phải kinh ngạc khi thấy thứ kỳ quái như vậy chứ.”
“Được.”
Cô không thích kêu la, yên tĩnh một chút không tốt sao.
Không được, cô phải làm một nữ phụ phản diện đủ tư cách.
Nguyễn Tiểu Ly há mồm: “Này, rốt cuộc vừa rồi anh đã làm gì tôi, tại sao tôi lại mất hết sức lực? Rõ ràng là tôi cứu anh nhưng anh lại lấy oán trả ơn. Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ báo cảnh sát, anh trốn không thoát đâu.”
Báo cảnh sát?
Nam Khải Lận không biết rốt cuộc nữ tử này đang nói cái gì?
Nam Khải Lận không để ý đến cô, ngược lại mở cửa sổ ra để nhìn bên ngoài một chút.
Vừa mở cửa ra, cả người Nam Khải Lận lập tức cứng đờ.
Đây là nơi nào!?
Ngoài kia nơi nào cũng có những tòa nhà vô cùng cao, hơn nữa tòa nào cũng xây rất kỳ quái, những ánh đèn đủ mọi màu sắc ở khắp mọi nơi và dường như chúng không phải ánh đèn từ lửa…
Mà bây giờ, nơi chân hắn đang giẫm lên thế mà lại cách mặt đất mấy chục trượng…
Nam Khải Lận đặc biệt nhạy bén, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy trên đường phố bên ngoài có một hộp sắt rất lớn đang nhanh chóng di chuyển khắp nơi giống như xe ngựa.
Hộp sắt đó có bánh xe nhưng lại không thấy bất kỳ loài động vật nào đang kéo nó, vậy mà nó lại có thể chuyển động được.

Trên đường, khắp nơi đều có người đi lại. Có nam có nữ, có già có trẻ, quan trọng nhất là tóc của tất cả nam tử chỉ dài bằng một nửa ngón tay, mà tóc của nữ tử thì có người dài tới thắt lưng, nhưng cũng có người thậm chí chỉ dài đến ngang tai. Cách ăn mặc và trang điểm của họ lại càng kỳ lạ.
Nam Khải Lận thấy có nữ tử chỉ mặc một bộ quần áo che hết được phần mông, còn đôi chân dài thì trần trụi lộ ra trong không khí…
Hắn nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đồng thời đóng cánh cửa sổ kỳ lạ này lại.
“Rốt cuộc đây là nơi nào…”
Có dự cảm chỗ này căn bản không phải là nơi hắn từng sống. Toàn bộ Đông Lâm quốc, thậm chí là cả đại lục cũng không có nơi nào như thế này cả.
Ít nhất hắn tự nhận mình là người trên thông thiên văn dưới tường địa lý mà cũng không biết trên thế giới này lại có một nơi như vậy.
Trên đường toàn là các hộp sắt không cần động vật kéo mà cũng có thể di chuyển, các tòa nhà cao vài trăm trượng, cả nam lẫn nữ đều kỳ quái khó hiểu…
Nam Khải Lận cố gắng đè xuống nỗi khiếp sợ trong lòng, khiến cho bản thân bình tĩnh lại.
Sắc trời cũng đã muộn nhưng bên ngoài vẫn rất náo nhiệt và sáng rỡ. Vầng trăng sáng treo trên bầu trời, ánh trăng đổ xuống, chiếu lên khuôn mặt của người đàn ông làm gương mặt tuấn mỹ kia càng rõ nét hơn.
Khắp người Nam Khải Lận tản ra hơi thở tối tăm nặng nề.
Chỉ một lát sau, hắn đã có thể tiếp nhận được việc bản thân mình đã đến một nơi khác thường.
Nam Khải Lận đi tới bên cạnh ghế sofa. Mới lúc nãy nử tử này còn tức giận tức giận la hét với mình, vậy mà sau khi kêu xong thì cứ yên lặng nằm trên ghế như vậy, tính cách của nàng ta thật sự có chút kỳ quái.
“Ngươi tên là gì? Đây là quốc gia nào? Hiện tại… là niên đại gì?”
Tất cả mọi thứ ở đây đều đem đến cho Nam Khải Lận cảm giác hắn đang nhìn thấy tương lai, một tương lai mà hắn không dám tưởng tượng.
Chính vì cảm giác này nên Nam Khải Lận mới hỏi đây là niên đại nào.
Nam Khải Lận: “Ngươi không được nói cái khác, chỉ cần trả lời vấn đề của ta.”
Nguyễn Tiểu Ly xụi lơ ở trên sofa, thân hình nhỏ gầy vùi trong ghế, khăn tắm quấn trên đầu cũng bị rớt xuống khiến mái tóc ướt dầm dề dính bết lên mặt và xương quai xanh của cô.

Khuôn mặt cô vốn đã tinh xảo xinh đẹp mà lúc này tóc ướt còn dính lên mặt làm cả người cô lập tức có một loại quyến rũ khác lạ.
Nam Khải Lận nhíu mày, dời ánh mắt đi chỗ khác.
Nguyễn Tiểu Ly khẽ cười, nói: “Tôi tên là Cung Lâm Ly. Ở đây là nước A, năm nay là năm xxx.”
Nam Khải Lận nghe được câu trả lời, đôi lông mày xinh đẹp càng nhíu lại chặt hơn.
Quả nhiên hắn không hiểu được câu trả lời của nàng ta. Hắn chưa từng nghe qua quốc gia này, cũng chưa bao giờ nghe cách gọi niên hiệu như vậy.
Quả nhiên nơi này không phải mảnh đại lục hắn từng sống kia.
“Ngươi nói ngươi thấy ta hôn mê ở dưới… dưới một cái cột?”
Nguyễn Tiểu Ly khẽ chu môi, bị mái tóc ướt dầm dề dính trên mặt thật sự không thoải mái chút nào.
Nam Khải Lận nhíu mày, nữ tử này lại dám làm ra hình vi bất nhã như vậy trước mặt một nam nhân xa lạ như mình.
Nữ tử thì phải có ngũ quan đoan chính, mặt lúc nào cũng cười nhẹ chứ không nên nhe răng nhếch miệng thế này.
Nam Khải Lận không thích loại hành vi của cô nhưng không hiểu sao lại cảm thấy bộ dạng cô chu môi cũng không xấu. Thấy miệng cô cứ liên tục động đậy, hắn dứt khoát vươn tay nhanh chóng vén tóc ướt dính trên má cô ra.
“Bây giờ có thể nói được chưa?”
Tiểu Ác có dự cảm Nguyễn Tiểu Ly không chỉ không đi theo thiết lập hạ mình lấy lòng của nguyên chủ mà còn có khả năng sẽ tạo ra tính cách khác.
Quả nhiên…
Nguyễn Tiểu Ly cười: “Đúng là tôi đã nhặt được anh ở dưới cột điện. Vốn dĩ tôi không định xen vào việc của người khác, nhưng mà vì thấy gương mặt này của anh rất đẹp nên tôi mới giúp anh một phen.”
Nói ra sự thật, thuộc tính nông cạn của một người mê sắc đã được phô bày hoàn toàn.
Người cổ đại đã bao giờ gặp phải người ăn nói như vậy bao giờ đâu…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui