Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Thời Minh Sơ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nơi nguyên chủ ở là một căn phòng kiểu cũ gồm một phòng ngủ một phòng khách, tay vịn cầu thang đã rỉ sét nát bươm.
Đỡ một người đàn ông cao lớn đi lên cầu thang thật sự là một chuyện không dễ dàng đối với Nguyễn Tiểu Ly. Tiểu Ác ở trong đầu còn thình lình lên tiếng khiến cô giật mình: “Cô có cảm thấy hiện tại cô rất giống đang nhặt xác không?”
“…” Nguyễn Tiểu Ly hơi nhức đầu: “Đừng nói linh tinh.”
Tiểu Ác lấy tay che miệng lại, không nói thêm câu nào nữa.
Nguyễn Tiểu Ly vất vả lắm mới mang được nam chính về đến nhà. Sau đó cô tùy tiện ném hắn lên sofa rồi bắt đầu quan sát căn phòng mình ở.
Đây là nơi mà nguyên chủ đã ở được ba bốn năm, một căn phòng không lớn, thậm chí còn có chút tàn tạ, nhưng chim sẻ tuy nhỏ nhưng nội tạng vẫn đầy đủ.
Tiểu Ác: “Tiền thuê căn phòng này một tháng là một ngàn. Hôm nay cô đã qua sinh nhật mười tám tuổi nên cha mẹ nguyên chủ sẽ không cho cô tiền nữa, vậy nên cô cần phải đi kiếm tiền nha, nếu không thì tháng sau cô sẽ phải ra đường ngủ đó.”
“Ừ.”
Nguyễn Tiểu Ly quan sát một lượt căn phòng xong thì lập tức lấy điện thoại ra kiểm tra xem hiện tại bản thân còn bao nhiêu tiền. Một lần tra này đã làm trái tim cô băng giá…
Chỉ có năm trăm đồng.
Chỉ có năm trăm đồng để ăn uống, trong khoảng thời gian này còn phải kiếm tiền thuê nhà cho tháng sau, trời đất ơi…
Nguyễn Tiểu Ly tắt điện thoại, sau đó lấy một bộ áo ngủ trong ngăn tủ rồi đi thẳng vào nhà tắm, cả quá trình đều lướt qua người đàn ông đang nằm trên ghế sofa.
Tiếng nước ào ào trong nhà tắm.
Đèn phòng khách không mở. Trong phòng khách tối tăm, ngón tay của người đàn ông nằm trên sofa khẽ nhúc nhích.
Nam Khải Lận cảm thấy đầu của mình vô cùng đau.
Cơ thể của hắn hoàn toàn không có sức, đôi mắt cũng nặng trĩu, chỉ có thể khe khẽ động đậy các ngón tay để xác định bản thân vẫn còn ý thức. Nam Khải Lận đang cố gắng nhớ lại xem đã xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ nhớ thời điểm rơi xuống vách núi, đầu hắn đã đập vào một cái cây đại thụ mọc trên vách núi, sau đó trước mắt lập tức tối sầm rồi mất đi tất cả tri giác.
Bây giờ hắn đang ở dưới đáy vực đúng không, đất ở dưới đáy vực mềm vậy sao?
Bên tai còn có cả tiếng nước...
Trong bóng đêm, người đàn ông cứ liên tục khẽ động ngón tay. Một lúc sau, đôi mắt của hắn chậm rãi mở ra. Đó là một đôi mắt đen nhánh như mực tựa như hồ nước sâu không đo được.
Nam Khải Lận đưa mắt đánh giá bốn phía. Đập vào mắt hắn chính là một căn phòng rất kỳ quái.
Hơn nữa hắn đang nằm trên… ghế dựa?
Vô cùng mềm, bên trong được cho vào rất nhiều bông?
Bông là đồ vật chỉ có quý tộc mới được dùng. Đây là đâu mà lại có người dùng một lượng lớn bông mềm làm ghế ngồi thế này?
Nam Khải Lận từ từ đứng dậy, lập tức trở nên cảnh giác, vì hắn đã nghe thấy tiếng hít thở của con người truyền đến từ trong căn phòng nhỏ có tiếng nước chảy kia.
Trong đó có người đang… tắm?
Nam Khải Lận ngừng thở, nhanh chóng đánh giá căn phòng kỳ quái này, sau đó đi tới góc tường. Dưới tình huống không biết người kia là địch hay bạn, Nam Khải Lận luôn duy trì cảnh giác.
Là Thừa tướng trẻ tuổi nhất Đông Lâm quốc, từ nhỏ Nam Khải Lận đã đọc đủ loại thi thư, luyện được một thân võ nghệ cực tốt. Nhưng nắm trong tay trọng quyền sẽ khiến người ta ghen ghét, chỉ cần không cảnh giác một chút thôi cũng sẽ gặp phải mai phục.
Nam Khải Lận cảm thấy rất may mắn khi hiện tại bản thân vẫn còn sống, đồng thời hắn cũng phải cảnh cáo bản thân nhất định phải cảnh giác, tuyệt đối không thể để cho bản thân lâm vào nguy hiểm lần thứ hai!
Trong phòng tắm, Nguyễn Tiểu Ly tắm rửa gội đầu sạch sẽ xong, quấn tóc cẩn thận, lau khô nước trên mặt rồi đi ra ngoài. Nhưng cô vừa mới ra khỏi phòng tắm, còn chưa kịp tỉnh táo thì đã bị một đôi tay bóp chặt cổ.
Nam Khải Lận ra tay rất nhanh, lập tức chế ngự được Nguyễn Tiểu Ly. Một bàn tay của hắn bắt chéo hai tay của Nguyễn Tiểu Ly ra sau lưng, một bàn tay khác thì bóp cổ cô.
“Ngươi là người phương nào?”
Nam Khải Lận hỏi xong thì đồng thời cũng phát hiện nữ tử này ăn mặc rất kỳ quái.
Đây là quần áo gì, hoa văn bên trên thế mà lại không phải là do thêu ra, chẳng lẽ là vẽ lên ư?
Nguyễn Tiểu Ly đang mặc bộ đồ ngủ quần dài và áo tay dài của nguyên chủ. Cô quay đầu, giọng nói khàn khàn vì cổ đang bị người ta bóp chặt: “Buông tay, tôi đã cứu anh về, sao anh lại lấy oán trả ơn như vậy chứ?”
Nam Khải Lận đánh giá nữ tử này.
Hắn liếc mắt một cái đã phát hiện cô đang đi một đôi giày kỳ kỳ quái quái, bàn chân đã bị lộ ra gần hết!
Sao có thể để lộ chân của nữ tử ra trước mặt người ngoài như vậy được?
Nam Khải Lận nhanh chóng dời ánh mắt của mình đi.
Tiếp đó hắn nhìn lại mặt cô. Nam Khải Lận nhận ra nữ tử này rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo khéo léo, vẻ đẹp này không giống như các tiểu thư khuê các mà hắn từng gặp qua.
Nàng ta mặc đồ rất kỳ quái, hơn nữa tóc cũng chỉ dài qua bả vai!
Trong nhận thức của Nam Khải Lận, nữ tử không được cắt tóc, đến tuổi dậy thì thì tóc cũng đã dài qua eo rồi, sao tóc của nữ tử này lại chỉ mới dài qua vai?
Không lẽ nàng ta cắt tóc?
Thân thể da tóc đều do phụ mẫu ban cho, sao có thể cắt đi được?
Chỉ khi phu quân chết hoặc là quốc tang mới cắt tóc…
Nàng ta đã xuất giá và phu quân chết sớm sao?
Nam Khải Lận khẽ buông lỏng tay ra: “Ngươi là người phương nào? Tại sao ta lại ở chỗ này?”
Nguyễn Tiểu Ly thò tay sờ sờ cái cổ hơi đau của mình, sau đó dùng ánh mắt đánh giá hắn.
“Mặc cổ trang, nói chuyện còn mang hơi hướm cổ nhân, anh cosplay đến nghiện rồi à?”
Khấu tư bội (*)…
(*) đọc giống chữ cosplay nên nam chính nghe nhầm.
Nam Khải Lận cảm giác bản thân nghe không hiểu lắm lời cô nói, ánh mắt hắn lập tức hiện lên vẻ giận dữ: “Đừng vòng vo với ta. Nói, nơi này là chỗ nào, tại sao ta lại ở đây? Nếu ngươi không nói ta sẽ lấy mạng ngươi.”
Vừa rồi Nam Khải Lận đã phát hiện nữ tử này hoàn toàn không có võ công. Đối với Nam Khải Lận mà nói, giết chết nữ tử này quả thật là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Đồ thần kinh, quái gở.” Nguyễn Tiểu Ly bày ra ánh mắt ngoan cường, đồng thời giãy tay mình ra: “Buông tay tôi ra, tôi nhặt anh về mà anh đối xử với tôi như vậy à?”
Nam Khải Lận không buông, ngược lại càng nắm chặt hơn khiến Nguyễn Tiểu Ly lập tức có cảm giác xương tay của mình giống như sắp bị người ta nghiền nát rồi, đau đến mức sắc mặt của cô đã tái nhợt đi.
Nhưng cho dù có đau thế nào đi nữa thì cô cũng không kêu lấy một tiếng.
Ánh mắt Nam Khải Lận có chút tán thưởng. Nữ tử này thoạt nhìn da thịt non mịn, không ngờ còn còn nhịn đau rất giỏi.
“Nói đây là chỗ nào? Tại sao ta lại ở đây? Ngươi là ai?”
“…”
Nguyễn Tiểu Ly dùng ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ nhìn hắn, cuối cùng chỉ có thể lạnh nhạt nói: “Chỗ này là số 35 đường Thụy Kim, là nhà của tồi. Tôi chỉ là một người qua đường, thấy anh té xỉu ở ven đường nên đã cứu anh về đây.”
Tiểu Ác: “Cô duy trì thiết lập một chút được không? Thật ra nguyên chủ rất thích gương mặt này của nam chính, vì vậy cô ấy đối xử với nam chính vô cùng ân cần.”
“Không.”
“…Được rồi.”
Đường Thụy Kim?
Là chỗ nào?
Trong khắp kinh thành hắn cũng chưa từng nghe nói đến địa phương như vậy, chẳng lẽ đã ra khỏi kinh thành?
Nhưng dường như những khu vực xung quanh kinh thành cũng không có con đường này mà.
“Ngươi nhặt được ta ở chỗ nào?”
“Dưới cột điện ở ven đường Nam Hà. Trên người anh không có mùi rượu, cứ vậy mà hôn mê ở đó. Trên người tôi không có tiền đưa anh đi bệnh viện, nhưng tôi cũng không thể nhìn anh cứ ngồi mãi ở trên mặt đất như vậy nên tôi mới mang anh về nhà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...