Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Vỏ khoai tây dính đầy tro. Nguyễn Tiểu Ly cầm một củ khoai trong lòng bàn tay, dùng móng tay cẩn thận lột vỏ bỏ, thịt khoai màu vàng bên trong lộ ra.
Khoai tây vẫn còn nóng hôi hổi. Nguyễn Tiểu Ly cắn một miếng, hai mắt cô lập tức nheo lại.
Khoai tây nấu bằng cách này đúng là rất ngon.
Cô cắn từng miếng nhỏ, còn tay thì chậm rãi lột lớp vỏ còn lại ra.
Thiết Đản vẫn chưa quay về, cậu bé đang đợi bọn họ ăn xong sẽ cầm hai hộp cơm về theo.
Thiết Đản ngửi thấy mùi thơm của khoai tây thì lập tức nuốt nước bọt, cậu bé ngẩng đầu lên khẽ liếc Nguyễn Tiểu Ly.
Thiết Đản sửng sốt. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một người ăn khoai nướng mà sạch sẽ như vậy, trên tay không hề dính bẩn, đã vậy chị gái này còn rất xinh đẹp nữa.
Cậu đã gặp hết cả ba thanh niên trí thức đến từ thành phố rồi. Thiết Đản cảm thấy họ rất trắng, không giống như A Hoa nhà bên từ nhỏ đến lớn cứ đen nhẻm.
Chẳng lẽ con gái khi lớn lên sẽ trắng như vậy sao?
Thiết Đản nghĩ tới chị ruột của mình, chị ấy cũng đã trưởng thành rồi nhưng đâu có trắng.
Thiết Đản nhìn Nguyễn Tiểu Ly ăn ngon thì không kiềm lòng được mà nuốt nước bọt.
Cậu vẫn chưa ăn no…
Thiết Đản nhổm người qua gần Nguyễn Tiểu Ly, thò tay kéo áo của cô: “Chị ơi, khoai tây này ăn ngon không? Mẹ em là đầu bếp của nhà ăn, em thích nhất là khoai tây mẹ làm. Chị ơi, chị thấy có ngon không?”
Cậu bé có khuôn mặt ngăm đen nhưng đôi mắt lại rất sáng và linh động.
“Ừ, rất ngon.”
Nguyễn Tiểu Ly cắn củ khoai tây nóng hổi trong tay. Khoai tây rất mềm và có mùi thơm của than củi, ăn rất ngon.
Thiết Đản nhìn tay cô, khẽ nuốt nước bọt.
Nguyễn Tiểu Ly liếc nhẹ qua đuôi mắt rồi lấy một củ khoai tây khác chưa ăn ở trong hộp đưa cho cậu: “Ăn đi.”
Thiết Đản sửng sốt, sau đó nhanh chóng đỏ mặt: “Không, không cần. Em ăn no rồi, không muốn ăn nữa. Đây là cơm trưa của chị, em không thể ăn.”
Nếu để mẹ biết cậu ăn đồ của chị thanh niên trí thức thì chắc chắn khi trở về sẽ bị mắng.
Ánh mắt của Nguyễn Tiểu Ly nhuốm chút ý cười: “Cho em thì em ăn đi, chị không đói lắm. Cái này không ai ăn thì lát nữa cũng nguội thôi.”
Khoai tây mềm thế này thì nguội rồi sẽ không ngon nữa.
Thiết Đản xấu hổ, không biết có nên nhận hay không. Trong lúc cậu bé còn chưa kịp chìa tay ra thì Nguyễn Tiểu Ly đã nhét củ khoai vào tay cậu.
“Ăn đi.”
Thiết Đản cầm củ khoai tây nóng hôi hổi, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sự cám dỗ của nó mà cắn một miếng thật to.
Cậu không lột vỏ ngoài ra, cứ để vậy mà gặm luôn làm Nguyễn Tiểu Ly khẽ nhíu mày.
Cô nói: “Lột bỏ vỏ ngoài đi, dơ.”
Thiết Đản vừa ăn khoai vừa cười nói: “Không cần lột ra đâu, trước giờ em vẫn ăn thế này. Tuy có dính ít tro nhưng vỏ khét bên ngoài ăn rất ngon.
Vì ngon nên cậu mới không nỡ lột ra vỏ cũng có thể ăn được.
Nguyễn Tiểu Ly tức thì á khẩu không nói nên lời.
Trước giờ luôn ăn thế này ư, vậy chắc sẽ không bị đau bụng đâu nhỉ?
Chu Phụ Cốc ở bên cạnh lặng lẽ mà ăn, nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn dừng trên người cô.
Hắn khá ngạc nhiên, dường như hắn vừa được nhìn thấy dáng vẻ khác của cô.
Mặc dù bình thường cô rất hung dữ và không mấy lễ phép, vậy mà lại có lúc cô biết quan tâm người khác, thì ra cô cũng có một mặt khác.
Chu Phụ Cốc cụp mắt, há miệng cắn nốt phần khoai tây cuối cùng còn lại.
Thiết Đản ăn rất nhanh, chỉ hai ba ngụm đã ăn xong củ khoai, sau đó cậu ngượng nghịu nói: “Chị ơi, em ăn nửa bữa trưa của chị rồi. Lát nữa đợi lúc trời nắng gắt, em trèo cây bắt ve sầu xuống nướng cho chị ăn nha?”
Ve sầu đem nướng là ngon nhất, chẳng những thơm và giòn mà quan trọng nhất là còn có mùi vị của thịt.
Vì lo thanh niên trí thức ở thành phố chưa ăn bao giờ sẽ sợ, Thiết Đản nói tiếp: “Chị đừng thấy nó là côn trùng mà sợ, nướng lên ăn ngon lắm. Sau khi nướng xong em sẽ mang đến cho chị nha.”
Đối với lòng tốt của đứa nhỏ, Nguyễn Tiểu Ly không nỡ từ chối: “Được.”
Đôi mắt của Thiết Đản sáng lên: “Em bắt ve sầu rất giỏi, sẽ bắt thật nhiều cho chị ăn. Chị có sợ con này không?”
“Không sợ.”
“Chị thật dũng cảm.”
Thiết Đản nghe người trong thôn nói người thành phố rất sợ sâu bọ, không bao giờ dám ăn những thứ đó, thật không ngờ chị thanh niên trí thức này chẳng những vừa xinh đẹp mà còn vừa dũng cảm.
Cuối cùng, Thiết Đản vui vẻ mang hai hộp cơm về thôn.
Ăn trưa xong, cả hai ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi một lúc.
Nguyễn Tiểu Ly dựa vào gốc cây nhắm mắt lại, còn Chu Phụ Cốc thì im lặng ngồi một bên.
Hắn rất ít nói, cũng hiếm khi chủ động bắt chuyện, mà Nguyễn Tiểu Ly cũng là một người ít nói.
Hai người làm việc cùng nhau từ đầu ngày đến giờ đều yên tĩnh thế này, suy cho cùng cả hai ở chung như vậy cũng không đến nỗi tệ.
Nghỉ ngơi xong, Nguyễn Tiểu Ly mở mắt ra nói: “Đã đến giờ làm việc rồi.”
“Ừm.” Hắn đáp lại với giọng điệu trầm thấp.
Về cơ bản mà nói chiều nay Nguyễn Tiểu Ly không hề lười biếng, cô rất chăm chỉ cầm liềm cắt cỏ chặt bụi cây. Tuy cô làm việc không ngừng tay nhưng động tác lại khá chậm mà sức lực cũng không mạnh.
Nguyên chủ Trần Vũ Ly vốn là tiểu thư ở thành phố, yếu ớt mỏng manh, do đó cô làm thế này mới đúng với tính cách của nguyên chủ.
Tiểu Ác nhìn điểm tích lũy tăng lên mà trong lòng lập tức cảm thấy thỏa mãn. Aiz, lòng tham của nó đã Nguyễn Tiểu Ly thay đổi rồi, mới một chút điểm tích lũy như vậy thôi mà nó cũng đã thấy vui.
Trời buổi trưa nắng chói chang, cả một vùng sườn núi đều bị nắng chiếu tới.
Chu Phụ Cốc đổ rất nhiều mồ hôi và cảm thấy vô cùng nóng. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Tiểu Ly.
Vừa thấy cô, hắn lập tức đơ người ra, nhanh chóng bỏ cái cuốc trong tay xuống rồi đi tới trước mặt cô: “Đừng làm nữa, tới bóng cây nghỉ đi.”
Hai gò má cô đỏ bừng, da trên mũi dường như còn bị bong ra, rõ ràng là đã bị cháy nắng.
Phơi nắng như vậy mà cô không rên một tiếng nào, nếu không phải hắn ngẩng đầu lên thì chẳng lẽ cô định phơi nắng đến khi mặt trời lặn luôn sao?
Nguyễn Tiểu Ly bị hắn làm cho sửng sốt: “Làm gì vậy? Hiếm khi tôi chăm chỉ, cậu đang xúi giục tôi lười biếng à?”
Chu Phụ Cốc thật lòng không muốn cô tiếp tục phơi nắng như vậy nữa, hắn kéo tay cô đến chỗ bóng cây: “Ở đây nghỉ ngơi chút đi.”
“Cậu đang làm gì vậy?” Nguyễn Tiểu Ly ngu ngơ hỏi.
Vẻ mặt Chu Phụ Cốc âm u, hắn chỉ vào má cô: “Chỗ này đau không?”
Làn da trắng nõn vốn có của cô bây giờ đã đỏ ửng, mỏng tang giống như trong suốt, Chu Phụ Cốc hoàn toàn không dám chạm tay vào.
Bị hỏi như vậy Nguyễn Tiểu Ly mới cảm thấy mặt mình hơi rát.
Bị sao vậy? Chẳng lẽ lúc chặt cây bị sâu bắn?
Nguyễn Tiểu Ly đưa tay chạm vào mặt mình, vừa chạm vào cô lập tức thấy đau đớn, đau đến nhíu mày lại.
Nhìn thấy cô như vậy, ánh mắt của Chu Phụ Cốc càng lúc càng tối xuống: “Cô bị cháy nắng rồi, ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi một lát đi, còn lại để tôi làm.”
Nói xong hắn liền đi cắt cỏ, chặt cây. Động tác của hắn rất nhanh và mạnh như thể đang trút giận.
Chu Phụ Cốc nhìn trời. Sao hắn lại không chú ý đến mặt cô sớm hơn chứ?
Nguyễn Tiểu Ly ngồi ở dưới gốc cây. Mặc kệ là vì mặt mình hay là đúng lúc có thể lười biếng làm việc, lúc này cô cũng đã yên vị nơi bóng cây rồi.
Cô chạm nhẹ lên mặt mình, cơn đau tức khắc truyền tới. Lúc nãy cô chỉ cảm thấy da mặt hơi căng, cô còn tưởng rằng do mồ hôi nên mặt mới khó chịu như vậy, nào ngờ là bị cháy.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, trời đã gần tối, đã đến lúc ngừng việc.
Chu Phụ Cốc cầm liềm vác cuốc, nói với Nguyễn Tiểu Ly: “Đi thôi, chúng ta về thôn.”
Về thôn tìm thuốc cho cô…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...