Xuyên nhanh: ký chủ một lòng muốn chết

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Chu Phụ Cốc nhanh chóng ăn hết bữa sáng rồi ra bờ sông rửa chén. Bất kể các thôn dân có thành kiến gì với hắn thì cũng không sao, chỉ cần hắn không thẹn với lương tâm là được.
Có lẽ khi còn là địa chủ, ông nội đã làm không ít chuyện xấu, nhưng những gì nên trả cũng đã trả hết. Tất cả đất đai tài sản đã bị lấy đi, ngay cả ông nội cũng chết rồi. Chu Phụ Cốc không thẹn với lương tâm, bản thân hắn đâu có làm gì ác.
“Trần Vũ Ly, cô xuống phía dưới rửa chén đi, nước dơ của cô chảy hết xuống chỗ tôi rồi.” Quách Tiểu Tuệ nói lớn tiếng.
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu: “Cô cũng có thể đi lên phía trên tôi để rửa mà.”
Cô chỉ chọn tùy tiện một chỗ ngồi thôi mà cũng bị Quách Tiểu Tuệ nói.
Quách Tiểu Tuệ tức mà không làm được gì, cô ta vừa rửa chén vừa hỏi: “Trần Vũ Ly, tối qua cô đi đâu mà lâu vậy mới về?”
Nguyễn Tiểu Ly không để ý tới cô ta. Sao cô phải nói cho cô ta biết chứ.
“Tôi đang hỏi cô đấy, sao cô không trả lời, không biết lịch sự là gì à?”
Quách Tiểu Tuệ rất không vừa mắt với cái bộ dạng lúc nào cũng ra vẻ đại tiểu thư của Trần Vũ Ly. Rõ ràng mọi người đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn như nhau, vậy mà Trần Vũ Ly luôn ra vẻ này nọ: “Trần Vũ Ly, tối qua muộn như thế mà cô đi ra ngoài một mình làm gì, đã vậy còn đi lâu nữa chứ, chẳng lẽ cô đi gặp ai à?”

Nguyễn Tiểu Ly đang rửa chén, nghe vậy thì gương mặt xinh đẹp hơi nhíu lại: “Miệng mồm sạch sẽ một chút.”
Ở cái thời đại này không thể nói bậy, tuy nó là thời cận đại nhưng tư tưởng của mọi người vẫn còn khá phong kiến. Cũng chính vì lý do đó mà nguyên chủ mới phải gả cho một ông già sau khi bị ông ta xâm phạm. Quách Tiểu Tuệ nói như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
“Tôi chưa nói gì sao miệng lại không sạch rồi? Tôi chỉ đang tò mò hỏi cô đêm qua đi ra ngoài làm gì thôi mà.” Quách Tiểu Tuệ vô cùng đắc ý, giọng nói cũng đặc biệt lớn.
Chu Phụ Cốc nghe âm thanh liền chú ý đến tình huống bên này. Hai thanh niên trí thức từ thành phố xuống đang nói chuyện với nhau, hình như một trong hai đang kiếm chuyện với người còn lại.
Chu Phụ Cốc vốn muốn cầm chén bỏ đi, nhưng lúc sau ánh mắt của hắn lại bắt gặp một người trắng trẻo mặc váy dài đang ở trong đám người kia.
Là cô thanh niên trí thức hung dữ kia. Người đang bị kiếm chuyện là cô ấy?
Chỉ một câu nói của Quách Tiểu Tuệ đã hấp dẫn sự chú ý của một đám người. Trình Hi vội bước qua: “Quách Tiểu Tuệ, cô nói vậy sẽ rất dễ khiến người ta hiểu lầm. Trần Vũ Ly vẫn là con gái chưa chồng, cô không thể nói thế làm người ta hiểu lầm, bôi nhọ thanh danh của cô ấy.”
“Không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa. Tôi chỉ tùy tiện hỏi vài câu thôi, nói cứ như tôi cố ý bôi nhọ cô ta vậy.” Quách Tiểu Tuệ khịt mũi.
Trình Hi: “Đêm qua Trần Vũ Ly bị tiêu chảy, cô ấy đi ra ngoài một lát đã quay lại rồi, chẳng qua cô đã ngủ nên không nhìn thấy mà thôi.”
Đúng là tối qua Quách Tiểu Tuệ ngủ rất sớm, nhưng đến giữa đêm trong lúc mơ mơ màng màng, cô đã nhìn thấy Trần Vũ Ly đang ngồi ở mép giường và từ từ nằm xuống.
“Trình Hi, cô đừng có nói mò đỡ cho cô ta. Giữa đêm hôm qua tôi đã thấy cô ta mới nằm xuống ngủ, điều đó chứng tỏ hơn nửa đêm cô ta mới trở về.”

“Cô chỉ thấy tôi hơn nửa đêm mới nằm xuống thì sao dám khẳng định hơn nửa đêm tôi mới trở về? Lúc đó tôi mới đi tiểu đêm xong.” Nguyễn Tiểu Ly đột nhiên lạnh nhạt cất tiếng, trên gương mặt tinh xảo của cô tràn đầy vẻ lạnh lùng: “Khi chưa biết rõ sự thật thì đừng nói lung tung, đặt điều nói thêm nói bớt coi chừng bị quỷ rút lưỡi.”
Con người ở thời kỳ này còn rất phong kiến, vậy nên dùng những chuyện này hù dọa rất hiệu quả.
Quả nhiên, sắc mặt của Quách Tiểu Tuệ thoắt cái lộ vẻ hoảng sợ.
Nguyễn Tiểu Ly mặc kệ chuyện vặt vãnh này, cô xoay qua Trình Hi đang ở bên cạnh, nói: “Cảm ơn.”
Cảm ơn nữ chính vừa nói dối giúp cô.
Trình Hi nhẹ nhàng lắc đầu: “Chúng ta còn phải sống ở đây rất nhiều năm, không biết sau này có về được hay không. Chúng ta nên chung sống hòa thuận và giúp đỡ lẫn nhau.”
Sau vài lần nói chuyện, Nguyễn Tiểu Ly phát hiện Trình Hi là người dịu dàng từ trong xương cốt, tư tưởng cũng rất tích cực hướng về phía trước.
Nam chính Chu Phụ Cốc cho Nguyễn Tiểu Ly cảm giác cao lớn hoang dã, nữ chính thì dịu dàng. Hai nhân vật chính cặp với nhau tương đương với người đẹp và dã thú?
Mọi người đem khay sắt của mình đặt đúng chỗ rồi lập tức đi tới bờ ruộng nơi đại đội trưởng đang đứng chờ.
Hôm nay đại đội trưởng sẽ thống nhất phân công cụ thể công việc của từng người. Rất nhiều người xung phong nhận việc hòng tranh thủ lựa chọn công việc mà mình muốn làm.
Đại đội trưởng phân công cho từng người một.

“Trương Thiết Tử, bình thường cậu cho trâu ăn nên đã quen thuộc với nó, vậy bây giờ cậu nhận dắt trâu đi cày đi.”
Chỉ người nào quen thuộc với trâu thì trâu mới nghe lời của người đó, lúc đánh nó cũng sẽ không bị nó quật lại.
“Được, tôi thích cày ruộng.”
Cày ruộng không vất vả, hắn chỉ cần đứng trên cái cày đánh trâu để con con trâu kéo cái cày và xới đất lên là được.
Trên ruộng chỉ có nước và đất sình. Đất sau khi được cày xới sẽ tơi xốp, rất tốt cho lúa nước.
“Cẩu Đản, cậu và cả nhà chú của cậu đi trồng cây ăn quả đi.”
“Được.”
“Chị Trương, chị dẫn hai cô con dâu đi nhổ sạch cỏ trên ruộng đi.”
“Tôi biết rồi.”
Người trong thôn đã được phân công xong, đại đội trưởng nhìn qua nhóm thanh niên trí thức thì có chút đau đầu.
Những người này đều là dân có học, rất nhiều việc nhà nông bọn họ không biết làm.
“Các đồng chí nam đi theo nhóm đàn ông của thôn chúng tôi khai hoang trồng cây ăn quả đi, còn ba nữ đồng chí thì đi đốn củi. Củi để nấu cơm ngày mai sắp hết rồi.”
Nghe thấy phải đốn củi, vẻ mặt của Quách Tiểu Tuệ suy sụp: “Đại đội trưởng có thể cho tôi đi nhổ cỏ được không? Tôi thật sự không biết đốn củi, hơn nữa cho dù ba người bọn tôi đốn xong cũng vác về không nổi, quá nặng.”

Gia đình nhà chị Trương nghe xong lập tức không vui: “Nhiệm vụ rút cỏ đã phân công xong rồi, đừng có tranh việc với nhà bọn tôi.”
Quách Tiểu Tuệ: “Tôi có nói muốn tranh với mấy người đâu, tôi chỉ hỏi đại đội trưởng có thể xếp thêm mấy người nữa đi nhổ cỏ được không thôi mà.”
Ngay lúc này, đại đội trưởng ho một tiếng: “Số lượng người nhổ cỏ đã đủ rồi, giờ chỉ thiếu người đi đốn củi. Chân của chị Trương không tốt, vả lại hai người con dâu của chị ấy đều đang mang thai nên tôi mới cho họ đi nhổ cỏ.”
Sắp xếp thế nào tự hắn biết tính toán.
Đại đội trưởng: “Ba nữ đồng chí chịu khó một chút, tôi sẽ xếp thêm một nam đồng chí vác củi cho các cô. Các cô chỉ việc đốn, còn việc vác củi về thì để cho nam đồng chí kia.”
Sau khi nghe thấy có người phụ trách vác củi, sắc mặt Quách Tiểu Tuệ mới đẹp lên một chút.
Đại đội trưởng ngoắc tay với một chỗ phía xa xa: “Phụ Cốc, cậu tới đây chút.”
Mấy hôm trước Chu Phụ Cốc đều phụ trách đào đường nước cho ruộng lúa, lúc nào hắn cũng phải đi chân trần để làm nên chân hắn toàn là bùn đất. Hôm nay, từ nãy đến giờ hắn vẫn đang chờ để được phân công công việc. Chu Phụ Cốc nghĩ chắc có lẽ lại là đào đường nước các kiểu.
Chu Phụ Cốc đã bước tới. Đối diện một người đàn ông tuấn tú, phụ nữ sẽ luôn luôn nhìn chăm chú.
Quách Tiểu Tuệ trông thấy Chu Phụ Cốc thì ngay lập tức có chút thẹn thùng, nhưng khi nghĩ đến chàng trai này là hậu duệ nhà địa chủ thì cô ta lại bắt đầu khinh thường.
“Đội trưởng, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Đại đội trưởng cười nói: “Phụ Cốc, công việc hôm nay của cậu là đi theo ba nữ đồng chí này để giúp đỡ họ vác củi, thêm nữa là bảo vệ họ trong lúc ở trên núi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui