Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Thời Minh Sơ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Ra khỏi văn phòng, Tần Dự Thâm liền nhìn thấy bốn vệ sĩ đứng ngay ở cửa. Hắn đột nhiên có chút hối hận khi nói đưa cô ra ngoài ăn trưa.
Bên cạnh cô có vệ sĩ thì còn có thể đói bụng được hay sao?
Nguyễn Tiểu Ly đi lên phía trước, vươn đôi tay gầy yếu ra nắm lấy ống tay áo của hắn: “Đi thôi.”
Tần Dự Thâm có thói ở sạch, không quá thích người khác chạm vào nên cánh tay của hắn có chút cứng đờ, sau đó nhẹ nhàng rút tay áo mình ra.
Nguyễn Tiểu Ly cúi đầu nhìn lòng bàn tay trống rỗng, trong mắt hiện lên một tia không vui.
Tần Dự Thâm: “Đi thôi.”
Tần Dự Thâm bước đi nhanh ở phía trước, Nguyễn Tiểu Ly theo đằng sau, còn bốn vệ sĩ thì trưng khuôn mặt vô cảm đi cuối cùng.
Cô chủ muốn làm gì thì cứ làm, bọn họ sẽ không ngăn cản, họ chỉ cần đi theo phụ trách bảo vệ cô chủ thật tốt là được.
Gió bên ngoài bệnh viện hơi lớn, Tần Dự Thâm quay đầu nhìn Nguyễn Tiểu Ly đang mặc bộ quần áo đơn bạc của bệnh nhân.
Hắn đưa áo khoác của mình cho cô: “Khoác lên đi, đừng để bị cảm lạnh.” Hắn chỉ đang chiếu cố bệnh nhân theo thói quen nghề nghiệp mà thôi.
Ánh mắt của Nguyễn Tiểu Ly phát sáng, cô nâng tay nhận lấy áo khoác, cười vô cùng ngọt ngào.
Tần Dự Thâm dẫn Nguyễn Tiểu Ly đến một nhà hàng đối diện bệnh viện để dùng cơm.
Nhà hàng vô cùng sạch sẽ, do một cặp vợ chồng trẻ mở. Những món ăn ở đây đa phần đều lấy thanh đạm làm chủ, thức ăn như vậy rất thích hợp để cho người bệnh ăn.
Nhà hàng này đã mở được một hai năm, thỉnh thoảng Tần Dự Thâm cũng thích tới nơi này ăn cơm.
Tần Dự Thâm dẫn Nguyễn Tiểu Ly đến một vị trí gần cửa sổ rồi đưa thực đơn cho cô: “Nhìn xem thích ăn món gì.”
Nguyễn Tiểu Ly tùy tiện chọn vài món, hỏi: “Bác sĩ Tần, anh thích ăn gì?”
“Tôi đã ăn trưa trong bệnh viện rồi, hiện tại không đói. Giờ này trong tiệm vắng khách, cô Nam có thể từ từ ăn. Tôi còn đang trong thời gian làm việc, xin phép đi về trước.” Tần Dự Thâm đứng dậy định đi.
“Đứng lại.” Nguyễn Tiểu Ly cười âm trầm: “Bác sĩ Tần, nửa tiếng nữa mới đến giờ làm việc, anh có thể ngồi đây với tôi một chút được không?”
Đôi mắt của Tần Dự Thâm tối xuống, hắn có chút không hiểu được bệnh nhân này, rốt cuộc cô muốn làm gì?
“Anh không ngồi với tôi thì tôi sẽ không ăn.”
“…”
Ông chủ cầm cuốn sổ nhỏ ghi tên món thấy tình huống như vậy liền cười: “Bác sĩ Tần, con gái thì phải được dỗ dành. Nếu cậu còn chưa đến giờ làm thì cứ ngồi với cô ấy một lát đi.”
Nhìn là biết cô gái này là bệnh nhân của bác sĩ Tần. Cũng bởi vì diện mạo của bác sĩ Tần rất dễ khiến các cô gái yêu thích nên ông chủ nhà hàng thường xuyên nhìn thấy bệnh nhân theo đuổi anh ta.
Tần Dự Thâm nhìn đồng hồ một cái, cuối cùng vẫn lựa chọn ngồi xuống đợi cô. Tuy nhiên, chỉ cần thời vào làm vừa đến thì hắn sẽ đi ngay.
Nguyễn Tiểu Ly ăn từng ngụm nhỏ cháo thịt, đuôi mắt cô hơi cong lên. Cô đang cười, hiện tại cô đang rất vui vì Tần Dự Thâm đồng ý ngồi lại với mình.
Vừa đến đúng thời gian Tần Dự Thâm phải quay về làm việc, Nguyễn Tiểu Ly buông chén đũa xuống: “Tôi ăn xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Tần Dự Thâm liếc mắt nhìn những món ăn đa phần không được đụng đũa đến mấy lần ở trên bàn nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ “ừ” một tiếng.
Vệ sĩ phụ trách trả tiền, sau đó nhóm người băng qua đường lớn quay lại bệnh viện.
Tần Dự Thâm trở về văn phòng của mình, cô gái phía sau vẫn tiếp tục đi theo. Hắn hơi mất kiên nhẫn, quay đầu lại nói: “Cô Nam, giờ tôi phải làm việc, xin cô đừng đi theo nữa, cô làm vậy sẽ quấy rầy đến tôi.”
“Lát nữa tôi sẽ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, không nói chuyện đâu, tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến anh.”
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Giọng nói của Tần Dự Thâm rất lạnh lùng.
“Tôi không muốn làm gì cả, tôi chỉ muốn ở cạnh anh thôi.” Nguyễn Tiểu Ly cười tươi tắn, hoàn toàn không thể nhìn ra rốt cuộc cô đang nghĩ gì.
Tần Dự Thâm không đáp lời, trên cả hành lang lúc này không có người đi lại, bọn họ cứ đứng như vậy làm không khí có chút xấu hổ.
Vệ sĩ đứng phía sau mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vờ như bản thân không tồn tại.
Vị bác sĩ này tuấn tú như vậy, cô chủ nói chuyện với cậu ta cũng là chuyện bình thường.
Nguyễn Tiểu Ly làm bộ như không nhìn thấy Tần Dự Thâm không chào đón mình, cô nói: “Bác sĩ Tần, bây giờ là thời gian làm việc của anh, anh cần phải trở về văn phòng rồi kìa.” Giục hắn đi nhanh lên.
Tần Dự Thâm xoay người đi về hướng văn phòng, không phản ứng lại cô.
Nguyễn Tiểu Ly nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả, cười cười đi theo sau.
Tần Dự Thâm ngồi vào bàn làm việc và mở các ca bệnh ra đọc, Nguyễn Tiểu Ly đẩy cửa đi vào, sau đó liền ngồi im lặng trên ghế sofa.
Rất nhanh sau đó đã có người bệnh vào phòng, Tần Dự Thâm cũng toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc.
Hắn nghiêm túc và kiên nhẫn lắng nghe từng bệnh nhân nói ra bản thân có chỗ nào không thoải mái, sau đó nhanh chóng phân tích xem bệnh nhân đó bị bệnh gì, cần phải điều trị như thế nào.
Tần Dự Thâm dùng từ ngữ ngắn gọn và đơn giản nhất để nói ra phương pháp trị liệu, còn tay thì nhanh chóng viết xuống đơn thuốc. Giọng của hắn trầm khàn giống như nốt thấp của đàn dương cầm, mang đến cho người nghe cảm giác vừa thoải mái vừa trầm ổn.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi trên ghế sofa, ánh mắt vẫn luôn nhìn lom lom hắn. Lúc ban đầu, trong mắt cô còn mang theo ý cười, nhưng theo thời gian dần trôi, niềm vui ấy từ từ phai nhạt đi, thay vào đó là vẻ không vui và mất hứng.
Bởi vì ánh mắt của người đàn ông kia lúc nào cũng đặt trên người của người khác, anh ta đối đãi rất nghiêm túc với mỗi một bệnh nhân nhưng lại không nhìn cô lấy một cái…
“Xoảng…”
Một chiếc ly thủy tinh rơi xuống đất, tiếng động lớn chói tai phát ta khiến mọi người đều giật mình.
Tần Dự Thâm quay đầu nhìn Nguyễn Tiểu Ly đang ngồi trên sofa.
Dưới chân Nguyễn Tiểu Ly vung vãi mảnh vỡ thủy tinh. Cô vừa mới làm rơi chiếc ly thủy tinh nằm trên bàn nhỏ cạnh ghế sofa.
Nguyễn Tiểu Ly thấy mọi người đều nhìn mình thì cười nhẹ: “Tôi muốn uống nước nhưng không cẩn thận làm vỡ ly, xin lỗi mọi người.”
Tần Dự Thâm nhanh chóng viết xong đơn thuốc rồi đưa sổ cho người bệnh: “Đi lãnh thuốc đi rồi đến phòng tiêm, một tuần sau đến tái khám.”
Bệnh nhân gật đầu lia lịa, sau đó cầm sổ khám bệnh rời đi.
Tần Dự Thâm buông bút đứng dậy, cầm một cái ly mới rồi rót đầy nước đưa qua cho cô.
“Cảm ơn.”
Tần Dự Thâm không nói chuyện. Hắn nắm tay áo một chút, đi đến góc phòng lấy chổi và đồ hốt rác đến, nhanh chóng quét sạch những mảnh vỡ thủy tinh trên sàn.
Nguyễn Tiểu Ly vừa nhấm nháp ly nước vừa nhìn hắn làm việc.
Ánh mắt của anh ta đã trở về từ chỗ đám bệnh nhân kia và hiện tại anh ta chỉ vây quanh mỗi mình cô thôi.
“Bác sĩ Tần, anh làm bác sĩ riêng cho tôi được không?” Nguyễn Tiểu Ly mở miệng hỏi.
Tần Dự Thâm quét sạch những mảnh thủy tinh vỡ xong rồi ngẩng đầu: “Cô Nam, cô không thiếu một bác sĩ riêng như tôi. Với tài lực của cha cô, ông ấy hoàn toàn có thể tìm cho cô một bác sĩ còn giỏi hơn tôi trên thế giới này.”
“Nhưng tôi chỉ muốn anh làm bác sĩ riêng cho tôi thôi.”
“Vì sao?” Tần Dự Thâm không biết bản thân có chỗ nào hấp dẫn cô.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn chằm chằm gương mặt của hắn: “Bởi vì bác sĩ Tần rất đẹp.”
Nói trắng ra như vậy đấy.
Bởi vì mặt của anh đẹp nên gương mặt này, đôi mắt này chỉ có thể nhìn tôi. Những lúc anh nhìn người khác, tôi thật sự rất muốn móc đôi mắt của anh xuống.
Đây là tâm lý của người mắc bệnh tâm thần.
Anh chỉ có thể là của tôi, nếu không phải là của tôi vậy thì cứ hủy hoại đi.
Tần Dự Thâm nhíu mày, hắn cảm thấy ánh mắt của cô quá xâm lược: “Xin lỗi, tôi có quyền từ chối làm bác sĩ riêng của cô.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...