Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Xung quanh giường của Trâu Thục Vũ dán đầy bùa, sau đó cô còn cởi áo khoác ra, dán bùa lên ngực, vai và lưng của mình rồi mới mặc áo lại.
Thế này thì chắc chắn sẽ không sao nữa. Cô đã gấp rút tìm một cao nhân đắc đạo để mua mấy lá bùa này.
Trước đây vị cao nhân kia đã xem phong thủy cho mộ của bà nội cô, cha mẹ cô rất kính trọng ông ấy.
Những lá bùa này chắc chắn sẽ có tác dụng.
Ánh mắt của Trâu Thục Vũ lộ ra vẻ đắc ý. Ma quỷ sẽ không bao giờ đấu lại người sống.
Đúng lúc này, điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông.
Trâu Thục Vũ sửng sốt, nhìn tên hiển thị trên màn hình rồi nhíu mày một cái, sau đó mới bắt máy: “Chúng ta đã chia tay hơn một năm rồi. Anh còn gọi cho tôi làm gì?”
“Thục Vũ, đã hơn một năm rồi, sao em vẫn cứ dùng cái giọng khó chịu với anh vậy.”
Trâu Thục Vũ: “Nói đi, gọi làm gì. Không có chuyện gì thì tôi cúp máy.”
“Ấy, đừng cúp máy mà. Cuối tuần sau trường anh sẽ giao hữu bóng rổ với trường em, lúc đó anh sẽ thay mặt trường anh đến đó. Nghĩ lại chúng ta cũng đã từng là người yêu của nhau, tuy có chút chuyện không vui nhưng cũng chia tay trong êm đẹp. Khi anh đến trường em thì chúng ta đi ăn một bữa nhé!”
Trâu Thục Vũ đau đầu: “Anh có chắc là chúng ta chia tay trong êm đẹp không? Lúc trước anh còn muốn giết tôi đấy, nếu tôi không thông minh thì chắc đã bị anh đẩy xuống lầu rồi.”
“Chuyện kia cũng qua lâu rồi, sao em cứ nhắc lại làm gì chứ. Anh thật lòng muốn ăn một bữa cơm hàn huyên với em mà.”
Nghe đến giọng nói của bạn trai cũ Triệu Thụy, Trâu Thục Vũ liền nhớ tới chuyện đã xảy ra một năm trước mà trong lòng tức giận khôn nguôi.
Trâu Thục Vũ đảo mắt, đột nhiên nói: “Anh thật sự muốn tới trường tôi à? Anh không sợ chết sao?”
“Sao? Chẳng lẽ em định giết anh à?”
“Tôi thèm giết anh lắm chắc, nhưng Nguyễn Ly Ly thì có đó.”
Triệu Thụy ngẩn ra, sau đó cười nói: “Em nói bậy bạ gì đó? Cô ta đã chết hơn một năm rồi làm sao có thể giết anh được? Chẳng lẽ con nhỏ đó có thể biến thành ma về giết anh sao?”
“Không sai, đúng là biến thành ma. Anh không nghe nói gần đây trường tôi có nhiều học sinh tự tử sao? Để tôi nói cho anh biết mấy người chết kia là ai. Bọn họ là Trương Thiên Lượng, Vương Vân Vân, Trương Hiểu và Tô Tiểu Thanh đấy.” Trâu Thục Vũ nói rõ ràng từng câu từng chữ hòng đe dọa Triệu Thụy.
Triệu Thụy hơi nổi da gà nhưng vẫn không tin: “Em không muốn gặp anh thì thôi, đừng nói mấy chuyện này dọa anh. Hơn nữa chuyện kia đã qua hơn một năm rồi, em đừng nhắc tới nữa được không.”
“Những chuyện nên nói tôi đã nói hết rồi, anh không tin thì thôi.” Trâu Thục Vũ dứt khoát cúp máy.
Đối với cái loại bạn trai cũ này, cô hoàn toàn chẳng còn chút tình cảm nào.
Cô rất không phục, rõ ràng Triệu Thụy mới là kẻ đầu sỏ gây ra chuyện năm đó, nhưng anh ta lại chuyển đi trường khác, phủi sạch mọi quan hệ, cũng không phải bị kinh sợ.
Cô muốn dọa Triệu Thụy nhưng anh ta không tin. Không tin cũng tốt, đợi anh ta đến đây xem, chắc chắn Nguyễn Ly Ly sẽ hỏi thăm anh ta!
Tiểu Ác ngồi trong không gian, hai bàn tay nhỏ vỗ đôm đốp lên chân: “Hahaha, đúng là đang buồn ngủ lại gặp được chiếu manh (*). Ta còn đang rầu không biết đi tìm tên Triệu Thụy kia thế nào, cuối cùng tên đó lại tự mình đưa tới cửa luôn.”
(*) buồn ngủ gặp chiếu manh: ý chỉ gặp may đúng lúc, đúng dịp.
Đuôi mắt Nguyễn Tiểu Ly hơi cong cong. Cô đang cười, cô cũng rất vui vẻ.
Tiết tự học buổi tối.
Trâu Thục Vũ vào lớp nhưng lại bị mọi người xa lánh. Nguyên nhân là vì phòng ký túc của Trâu Thục Vũ chỉ còn lại một mình cô ta.
Trí tưởng tượng của các học sinh rất mạnh mẽ. Bọn họ liên tưởng rằng có thể một đám người cùng phòng đã cùng nhau giết chết Nguyễn Ly Ly, cùng với đó là rất nhiều câu chuyện ly kỳ lại được vẽ ra.
Cho dù câu chuyện tưởng tượng đó có thật hay không thì các học sinh đều không dám đến gần Trâu Thục Vũ.
Trâu Thục Vũ trở lại chỗ ngồi của mình, cúi đầu nghiến răng nghiến lợi…
Nhà cô vốn giàu có, lúc nào cũng hào phóng mời bạn cùng lớp ăn uống, mỗi khi đến lớp là bọn con gái sẽ xúm lại nói chuyện với cô…
Làm sao cô có thể chịu được sự đối đãi lạnh lùng này.
Đều do Nguyễn Ly Ly, đã chết rồi mà cũng không yên.
Cô nhất định phải làm cho cô ta hồn phi phách tán!
Thẩm Tử Hoài liếc mắt nhìn Trâu Thục Vũ một cái, sau đó nhìn qua Nguyễn Tiểu Ly đang nằm ườn ra ngủ ở bên cạnh.
Thẩm Tử Hoài lấy bút viết: Tiểu Ly Ly, cậu vừa đi đâu vậy?
Nguyễn Tiểu Ly: “Về ký túc xá.”
Thẩm Tử Hoài: Ồ.
Sau đó, Thẩm Tử Hoài không chuyền giấy nhắn cho Nguyễn Tiểu Ly nữa. Nguyễn Tiểu Ly đã ngủ mất mà không nhận ra rằng có một thiếu niên nào đó đang giận dỗi mình.
Sau khi tan học, Nguyễn Tiểu Ly định trở về ký túc xá nhưng tay cô đã bị Thẩm Tử Hoài nắm lại.
Thẩm Tử Hoài là thầy bắt ma, muốn chạm vào linh hồn của cô thì chỉ cần vận công.
“Cậu kéo tớ lại làm gì? Tớ muốn về ngủ.”
“Đừng về phòng cậu, đến phòng tớ đi.”
“Hả?”
Nguyễn Tiểu Ly trợn mắt há mồm. Cô biết Thẩm Tử Hoài thích mình, nhưng cái tiến độ này có nhanh quá rồi không?
Cứ như thế, Nguyễn Tiểu Ly bị Thẩm Tử Hoài kéo đến ký túc xá nam.
Thẩm Tử Hoài: “Phòng của tớ là phòng đơn, bởi vì khi tớ chuyển tới đây thì mấy phòng nam khác đã đầy rồi. Cũng chính vì tớ ở riêng một phòng nên mới đưa cậu về. Cậu ở ký túc xá nữ chắc là chán lắm, sau này ở đây với tớ đi.”
Tiểu Ác: “…”
Có mục đích! Hừ, muốn dụ Tiểu Ly thì có!
Nguyễn Tiểu Ly theo hắn vào phòng.
Vì chỉ có một mình một phòng nên Thẩm Tử Hoài mới mang cô tới đây, nếu có nam sinh khác thì chắc chắn hắn đã không dẫn cô về rồi.
Mùa hè, bọn con trai rất cởi mở, thường xuyên chỉ mặc một cái quần cộc đi tới đi lui trong phòng. Thẩm Tử Hoài không muốn cô bạn cùng bàn thấy những thứ này.
Thẩm Tử Hoài đóng sầm cửa lại.
Nguyễn Tiểu Ly giật mình…
Tiểu Ác: “Chậc chậc, còn đóng cửa. Nam chính à, cậu làm vậy không hay đâu nhé.”
Nguyễn Tiểu Ly: “…Tiểu Ác, gần đây ngươi đen tối lắm đấy.”
Tiểu Ác: “Không, ông đây chỉ nói trắng ra mà thôi, so về đen tối thì nam chính còn đen hơn ta nhiều. Lần trước ta thấy cậu ta đặt tay lên eo cô mấy lần. Cậu ta chính là một boy tâm cơ, giả vờ đứng đắn.”
“…”
Tiểu Ác, ngươi rất thẳng thắn.
Từ đó, Thẩm Tử Hoài và Nguyễn Tiểu Ly cứ thế đường đường chính chính mà sống chung với nhau ở trong trường. Phòng đơn của ký túc xá thì giường vẫn là giường đơn, ngủ chung với nhau thì càng áp sát hơn.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi ở mép giường, đăm chiêu nhìn Thẩm Tử Hoài.
Ánh mắt Thẩm Tử Hoài thâm thúy: “Tiểu Ly Ly, sao cậu cứ nhìn tớ hoài vậy?”
“Thẩm Tử Hoài, cậu muốn chiếm tiện nghi của tớ?”
Nghe thấy câu này, tai của Thẩm Tử Hoài tê rần vì tâm tư nhỏ trong lòng đã bị người… ma nhìn thấu. Trông bạn cùng bàn có vẻ ngây thơ nhưng không ngờ đầu óc lại rất nhạy bén, vậy mà đã phát hiện ra rồi.
“Tiểu Ly Ly không thích đi theo tớ, ở với tớ sao?” Thẩm Tử Hoài kề sát lại, bắt đầu dụ dỗ.
“Thích.”
“Tại sao lại thích?”
“Bởi vì đi theo cậu không cô đơn.”
Chậc chậc, chữ cô đơn này có chút đen tối nha.
Nhưng tất nhiên, “cô đơn” trong miệng của Nguyễn Tiểu Ly rất đơn thuần.
Một mình cô ở trong căn phòng yên tĩnh, trong đó chỉ có duy nhất kẻ thù Trâu Thục Vũ ở, không ai có thể nhìn thấy cô, không ai nói chuyện với cô, thật sự rất cô đơn và buồn tẻ.
“Thấy chưa, cậu thích ở chung với tớ, vậy cậu đừng hỏi nhiều nữa được không?” Thẩm Tử Hoài muốn nói cho qua chuyện.
“Không.”
“…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...