Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta–er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Lúc này Nguyễn Tiểu Ly đang ngồi trên sân thượng. Gió trên sân thượng rất mạnh, cô ngồi bên rìa đung đưa hai chân.
Tiểu Ác cực kỳ vui vẻ: “Cái đẩy vừa rồi của cô rất tuyệt. Nếu không phải chúng ta bỏ đi thì chắc chắn sẽ được nhìn thấy cái ôm đầy thâm tình của nam nữ chính.”
Nam và nữ chính ôm nhau, thân thể tiếp xúc, dòng điện sẽ sinh ra, tia lửa tình cũng sẽ bén~
Tiểu Ly chọn thời cơ quá hay, lần tác hợp này hoàn toàn hoàn hảo!
Cho dù có tác hợp kiểu gì thì cũng không bằng trực tiếp đẩy hai người vào nhau.
Nguyễn Tiểu Ly vừa hóng gió vừa đung đưa chân: “Chắc là tác hợp thành công rồi…”
Nam nữ chính đã được định sẵn là một đôi. Có đôi khi chỉ cần một ánh mắt giao nhau thôi là đã sinh ra tia lửa, còn ôm nhau thì càng không cần phải nói, chắc là chắp vá thành công rồi.
Ánh mắt của Nguyễn Tiểu Ly nhìn xa xăm, cô hơi buồn…
Từ lúc mở mắt ra ở thế giới này, cô đã là một lệ quỷ, trong đầu được tiếp thu ký ức của nguyên chủ.
Nguyên chủ vốn là một người vô cùng đơn thuần, nhưng chỉ vì bị đám người kia hãm hại mà phải chết trẻ, đánh mất tương lai.
U hồn nguyên chủ lang thang ở trong trường, nhìn những kẻ đã hại chết mình vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, thậm chí còn nghe người ta bôi nhọ mình, trên người bị gán đủ thứ loại tội danh. Còn những kẻ hại chết cô ấy cứ sống thảnh thơi và vui vẻ ngày này qua ngày khác.
Trong lòng của nguyên chủ ngày càng tuyệt vọng. Một cô gái đơn thuần, lúc đầu chỉ hy vọng có một ngày oan sâu của mình sẽ được rửa, thế nhưng khi nhìn thấy sắp đến ngày tốt nghiệp, đám người cặn bã kia sắp rời khỏi trường mà nỗi oan của mình vẫn còn đó, công lý vẫn chưa đến… Vì thế nguyên chủ đã hắc hoá, trong lòng cô ấy tràn đầy tuyệt vọng và phẫn hận, mạnh mẽ bức mình thành một lệ quỷ.
Nguyễn Tiểu Ly tiếp thu những ký ức đó xong thì bản thân cô cũng tương đương với nguyên chủ, không ai có thể hiểu rõ những cảm xúc ấy hơn cô cả.
Sự tuyệt vọng của nguyên chủ, nỗi oán hận của nguyên chủ, sự cô đơn của nguyên chủ…
Không ai có thể nhìn thấy cô, chỉ có Thẩm Tử Hoài mới làm được… Cậu ta còn nói chuyện với cô, không ngăn cản cô giết người và cũng không chỉ trích cô. Sau giờ học, cậu ta còn thường đến rừng cây để nói chuyện với cô.
Tuy rằng cô luôn đối xử lạnh lùng với cậu ta, dù Nguyễn Tiểu Ly cô hơi lười nói chuyện nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô không thích có người nói chuyện với mình.
Có người nói chuyện với mình, nhìn thấy mình, luôn lải nhải bên tai mình thì cho dù có là khói mù cũng sẽ dần tan biến, như thể mình vẫn còn sống vậy.
Nguyễn Tiểu Ly nhăn mày lại, đứng dậy rồi nhanh chóng nhảy xuống lầu.
Tiểu Ác: “Ôi chao, sao cô lại chơi nhảy lầu nữa rồi!”
Đột ngột như vậy.
Nguyễn Tiểu Lý không lên tiếng, mặc kệ mình ngã mạnh trên nền đất, dù sao cũng sẽ không đau…
Trong lòng cô có chút rối loạn…
Tiếp đó, Nguyễn Tiểu Ly điên cuồng nhảy lầu, nhảy hết lần này đến lần khác để đày ải bản thân mình.
Tiểu Ác cũng không biết cô muốn làm gì.
Nguyễn Tiểu Ly: “Tiểu Ác, ngươi có nghe thấy ta nghĩ gì không?”
“Cô có nghĩ gì à?” Tiểu ác tò mò.
Nguyễn Tiểu Ly im lặng.
Dường như Tiểu Ác cũng không thể kiểm soát hết tất cả. Vừa rồi cảm xúc của cô bất thường và dao động như vậy mà nó cũng không biết.
Sau khi nhảy lầu mấy trăm lần, Nguyễn Tiểu Ly đã bình tĩnh lại. Cô bước đi từng bước về phía trước.
Theo thói quen cô muốn đi vào rừng cây ngồi, nhưng vừa đi về phía trước một bước thì cô lại đột nhiên nhớ ra nam nữ chính vẫn còn ở trong đó yêu đương. Nguyễn Tiểu Ly xoay người đi về phía ký túc xá.
Đi được một đoạn, từ đằng xa cô đã nhìn thấy một thiếu niên đeo kính đang đứng dưới ký túc xá.
Nguyễn Tiểu Ly sửng sốt một lúc, sau đó xoay người đi hướng khác.
Thẩm Tử Hoài nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ở phía xa kia, hắn đưa tay đẩy kính lên rồi nhanh chóng đuổi theo.
Trên con đường nhỏ cạnh ký túc xá, Nguyễn Tiểu Ly tăng tốc bước chân đi về phía trước. Thẩm Tử Hoài đi ở phía sau. Thấy cô muốn chạy, hắn chạy lên chặn trước mặt cô.
Nguyễn Tiểu Ly không dừng lại bước chân, xuyên thẳng qua người hắn.
Thẩm Tử Hoài tức khắc cảm thấy cơ thể lạnh đến thấu xương. Nguyễn Tiểu Ly đi xuyên qua cơ thể hắn như vậy chắc chắn cũng không dễ chịu.
“Cậu muốn đi đâu?” Hắn mở lời, giọng nói lạnh lùng.
Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy bầu không khí không đúng lắm. Thẩm Tử Hoài đáng lẽ phải đang nói chuyện yêu đương với nữ chính, sao cậu ta lại xuất hiện ở đây? Hình như cậu ta còn đang không vui.
Nguyễn Tiểu Ly nhẹ nhàng đáp: “Tùy tiện đi lung tung thôi.”
“Tại sao nhìn thấy tớ mà không nói gì đã lại bỏ chạy?” Thẩm Tử Hoài nhìn thẳng vào cô.
Nguyễn Tiểu Ly hơi chột dạ, cô lùi lại vài bước kéo dãn khoảng cách: “Không có, tôi không nhìn thấy cậu.”
Cái trứng thối này lại dám trợn mắt nói dối.
Thẩm Tử Hoài nhìn cô lùi lại phía sau, ánh mắt lập tức tối thêm vài phần: “Chuyện cậu làm hôm nay khiến tớ rất tức giận.”
“…” Tiểu Ác không bắt kịp được tình hình, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tuy Nguyễn Tiểu Ly chột dạ nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn ngẩng lên, cô cười hỏi: “Tôi làm gì? Hình như tôi đâu có làm gì khiến cậu không vui đâu.”
“Đừng có cười hì hì, cậu hiểu được ý của tớ. Tiểu Ly Ly, lần sau cậu không được đẩy nữ sinh khác vào người tớ.” Thẩm Tử Hoài nói một cách nghiêm túc.
Hắn thực sự rất tức giận, càng giận hơn nữa khi thấy cô xoay người bỏ đi.
Trong lòng Nguyễn Tiểu Ly rầu rĩ, nhưng trên mặt vẫn cười: “Nam Âm Niểu xinh đẹp, tính tình tốt, lại nghĩa khí, chắc hẳn nam sinh đều rất thích. Tôi xem cậu là bạn nên mới đẩy nữ sinh tuyệt vời như vậy cho cậu, thế mà cậu lại tức giận, quá nhạt nhẽo.”
Cơn tức của Thẩm Tử Hoài vốn đã dịu xuống nhưng lại bị những lời này khơi dậy. Nghe lời nói của cô, hắn tức muốn nổ phổi: “Lần sau không được làm thế nữa, có nghe thấy không?”
“Cậu đừng hung dữ như vậy chứ, tôi thấy tôi đang làm việc tốt mà. Chẳng lẽ cậu đã có nữ sinh mình thích rồi nên mới từ chối Nam Âm Niểu?”
Lời nói của Thẩm Tử Hoài như bị nghẹn lại trong cổ, hắn muốn trả lời nhưng không biết phải trả lời như thế nào.
“Hóa ra là đã thích cô gái khác rồi nên mới không chịu Nam Âm Niểu. Cậu nói cho tôi nữ sinh cậu thích là ai đi, tôi sẽ đẩy mạnh cô ấy vào lòng cậu, chắc như vậy cậu sẽ vui nhỉ?”
Nguyễn Tiểu Ly nghĩ: “Hình như trong lớp có một nữ sinh tên là Vương Thiến còn xinh hơn Nam Âm Niểu, cậu thích cô ấy không? Tôi đẩy cô ấy qua nhé? Dù sao cậu cũng được coi là bạn của tôi, tôi rất vui lòng khi giúp bạn mình những chuyện này.”
“Câm miệng.” Thẩm Tử Hoài buột miệng thốt ra. Trái tim hắn nói với hắn rằng nó không muốn nghe Nguyễn Ly Ly nói những lời đó.
Trong lúc tức giận, hai chữ “câm miệng” sẽ có chút hung dữ.
Nguyễn Tiểu Ly vừa mới hé nửa miệng liền khép lại, đôi mắt u ám, sau đó xoay người biến mất.
Cô đã dịch chuyển bỏ đi.
Thấy cô biến mất, Thẩm Tử Hoài mới hoàn hồn và nhận ra vừa rồi mình đã mất khống chế.
Hắn hơi đau đầu, lấy hai tay tháo kính mắt xuống, khuôn mặt điển trai hơi cúi thấp để tóc mái che khuất đôi mắt.
Hắn đứng trên con đường nhỏ hơn mười phút, sau cùng mới chịu rời đi.
Ngay sau khi Thẩm Tử Hoài khuất dạng, Nguyễn Tiểu Ly bước ra từ trong bóng tối.
Tiểu Ác không hiểu nổi: “Cô nói mấy lời đó chọc tức cậu ta làm gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...